*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu như có một ngày, trên thế giới chỉ có một người có thể làm đảo loạn tâm trạng của tôi, tôi sẽ đích thân giải quyết cô ta.

Đó là Trầm Tu Cẩn thời niên thiếu, đã có giác ngộ như vậy.

Với tư cách là người thừa kế của nhà họ Trâm, người cầm lái của tương lai, Trầm Tu Cẩn từ nhỏ đã được dạy dõ, đó là hãy nghiêm khắc nhất, lạnh lùng nhất, ông nội của anh, tận tay đem cháu nội ruột của mình, dạy bảo trở thành một người máy lạnh lùng nhẫn tâm.

Ông nội nói: “Cháu không được có điểm yếu, nếu như một ngày, xuất hiện một người, cô ấy có thể dễ dàng ảnh hưởng đến quyết định của cháu, ảnh hưởng đến tâm trạng của cháu, vậy thì, người này, chính là một kẻ địch đáng sợ nhất.

A Cẩn, đối với kẻ địch, cháu phải tận tay giết chết người đó”

Khi Trầm Tu Cẩn tận miệng nói với Bách Dục Hàng câu nói này, Bách Dục Hàng cũng là thiểu niên, trừ kinh ngạc ra, thì cảm thấy Trầm Tu Cẩn chỉ nói mồm mà thôi, thời niên thiếu thì có ai mà không nói ra những câu nói để cho rằng bản thân “thật ngâu”

chứ, mà sau này trưởng này nhớ lại, lại cảm thấy bản thân lúc đó quá hấp tấp? Có lẽ, Bách Dục Hàng sớm đã quên Trầm Tu Cẩn từng nói với mình câu nói này, có lẽ, Bách Dục Hàng chỉ coi câu nói năm đó là một câu nói đùa, nghe xong liền quên luôn.

Nhưng...

Bách Dục Hàng không ngờ được rằng, thời gian niên thiếu của người khác và Trầm Tu Cẩn là hoàn toàn khác nhau.

Bên cạnh giường, bàn tay của người đàn ông, khóa chặt cổ họng của người phụ nữ...

chỉ là khóa chặt, chứ không hề dùng sức.

Anh nghi ngờ, tại sao người phụ nữ đang chết này, lại luôn dễ dàng làm cho tâm trạng của anh bất ổn như vậy chứ? Tại sao cô ta lại luôn dễ dàng khiến bản thân phải nổi giận? Tại sao bộ dạng cuộn tròn đau đớn của cô ta, lại khiến cho bản thân không kiêm chế được mà phải chạy lại nhìn chứ? Anh ngồi trên sô pha, anh vốn không muốn vì tiếng kêu đau đớn của cô, mà phải vội vàng chạy đến xem.

Anh đã rất cố gắng để kiềm chế bản thân rằng “không được đến nhìn”

.

Anh thực sự đã cố gắng hết sức để kiềm chế...

đều do cô không tốt! Đều do cô ấy cứ lặp đi lặp lại tiếng kêu đau đớn đó.

Ngón tay thon dài của anh, xương ngón tay phân rõ ràng, một đôi tay rất đẹp, đặt trên cổ của cô...

anh cắn răng, ngón tay hơi động đậy...

không sao, chỉ cân dùng thêm một chút sực lực nữa, là có thể giải quyết được người phụ nữ dễ dàng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình rồi.

Sẽ không phải chịu ảnh hưởng từ cô ta nữa, sẽ không phải nửa đêm lái xe đưa cô ta đến bệnh viện nữa.

Đến Hạ Vi Minh cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ như thế này.

“Hừ...

xùy...

ôi...

ôi...

Cô đau đớn cuộn tròn người lại, rồi đau đến nỗi chau mày lại.

Mồ hôi toát ra đầy trên mặt, dưới ánh đèn của chiếc đèn ngủ cạnh đầu giường, hiện rõ ra từng giọt trong ánh mắt của Trầm Tu Cẩn.



- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play