*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giản Đồng! Lại là Giản Đồng! Tại sao ai cũng đều quan tâm Giản Đồng như vậy! Trân Mộc Mộc không thừa nhận lòng đố ky của bản thân, cô ta lúc này, giống như đang núp dưới mái hiên.

“Ông, ông chủ”

Cô ta run rấy nói: “Tôi không hê nhằm vào Giản Đồng”

“Tôi không nghe lời lảm nhảm”

Cùng với câu nói không chút ấm áp này, bàn tay đeo găng tay của người đàn ông, cố ý dùng sức giữ chặt vào cằm của Trân Mộc Mộc, cái lực đó, như muốn bóp vỡ vụn xương hàm dưới của người ta.

Trân Mộc Mộc bật khóc, cô ta thậm chí còn tưởng, vừa nghe thấy tiếng xương hàm dưới của mình vỡ vụn ra.

“Tôi, tôi, tôi nói”

Cô ta cảm thấy người trước mặt mình giống như một con quái vật, quả thực rất đáng sợ, trong lòng vô cùng sợ hãi, lại càng thêm hận Giản Đồng...

rõ ràng ở trước mặt mình, đã đồng ý giúp mình xin tha thứ! Vốn dĩ là không hề làm! Vỗn đĩ là giả bộ làm người tốt! Tỏ ra là người tốt! Ghê tởm! Đồ kỹ nữ Đồ hèn hạ! Người đóng kịch giỏi nhất chính là cô rồi! Cho dù trong lòng Trân Mộc Mộc lúc này có nghĩ thế nào, nhưng bây giờ, cô ta thực sự rất sợ con quái vật ở trước mặt.

“Là cậu chủ Tiêu”

Cậu chủ Tiêu?...

Trầm Tu Cẩn chau mày lại: “Tiêu Hằng sao?”

“Phải, tôi thích cậu chủ Tiêu, nhưng Giản Đồng lại quyến rũ cậu chủ Tiêu.

Nếu như Giản Đồng là một người phụ nữ biết an phận, thì tôi đã không khó chịu với cô ta như vậy.

Nhưng cô ta không phải! Giản Đồng vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được.

Cậu chủ Tiêu lại bị cô ta đánh lừa, cho đến hôm nay cũng không hề biết bộ mặt thật của cô ta.

Tôi không muốn nhìn thấy cậu chủ Tiêu bị người phụ nữ đó quyến rũ và lừa gạt như vậy nữa, cô ta quyến rũ cậu chủ Tiêu hư vậy, chẳng phải là để moi móc tiền của cậu chủ Tiêu sao?”

Lúc Trân Mộc Mộc nói ra những lời này, nhưng không đơn giản chỉ vì lí do bản thân nhằm vào Giản Đồng là vì khó chịu với Giản Đồng, trong lòng cô ta, còn có ý khác, nói ra những lời này, cũng muốn khiến cho người đàn ông ở trước mặt này, nhận ra con người thật của Giản Đồng! Trầm Nhất cau mày lại, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Trầm Tu Cẩn, không nhìn ra được vui hay giận.

Rủ mắt xuống, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Trân Mộc Mộc: “Cô nói Giản Đồng quyến rũ Tiêu Hằng, có chứng cứ không?”

“Có!”

Nói đến đây, ánh mắt của Trân Mộc Mộc hiện lên vẻ tức giận: “Tôi ở trong lối thang bộ, nhìn

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play