"Giản Đồng, cô nói rõ ràng vào!" Tô Mộng bực mình, làm sao có thể tuỳ tiện để Giản Đồng lừa, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng "Hoá ra căn bản cô không phải nghỉ vì trong người không khoẻ?" Nói xong lời này, Tô Mộng cầm điện thoại di động lên, nhìn về phía Giản Đồng "Cô không nói cũng được thôi, tôi trực tiếp gọi điện thoại cho Trầm tổng" Tô mộng cũng là do vội vàng nên mới nói ra câu này.
Tô Mộng nhớ tới Trầm Tu Cẩn kia, người đối xử vô cùng tàn nhẫn với Giản Đồng.
Sợ rằng lúc này mình gọi điện thoại tới, nói cho hắn là đầu Giản Đồng bị thương hắn cũng chỉ biết thờ ơ.
"Được rồi, Tiểu Đồng, cô thắng.
Tôi không gọi điện cho Trầm tổng, tôi gọi điện cho giám đốc bộ phận pr của cô tới đây" Sắc mặt Giản Đồng tái nhợt "Đừng gọi giám đốc Hứa" Tô Mộng ngạc nhiên một chút, vậy mà Giản Đồng sợ giám đốc Hứa? Sắc mặt Giản Đồng hiện lên chữ năn nỉ nhìn về phía Tô Mộng: "Mộng tỷ, đừng gọi giám đốc Hứa tới đây" Giám đốc Hứa vốn đã không thích mình, nếu nhi bị giám đốc Hứa ghi lỗi, chuyển cô khỏi bộ phận pr, vậy...
số tiền khổng lồ 500 vạn kia, cô có thể xoay sở từ nơi nào để trả người đàn ông kia? "Tôi nói, là tôi...
Đụng phải trên chốt cửa" "Làm sao lại đụng vào chốt cửa?" Tô Mộng rất thông minh, một người sao mà có thể đột nhiên đụng vào chốt cửa? "Ngày đó tôi trở về thì trời đột nhiên đổ mưa, mắc mưa nên hơi hoa mắt chóng mặt, đầu nặng gốc nhẹ" Giản Đồng rốt cuộc vẫn là che giấu những việc làm kia của Tần Mộc Mộc.
Cô cũng không phải là bao che cho Tần Mộc Mộc hay đau lòng cho Tần mộc Mộc, cô chỉ là không muốn chỉ vì những việc này mà bị người khác ghi hận.
Cô, sợ rồi.
Một Trầm Tu Cẩn đủ để khiến cô sống không bằng chết.
Mùi vị bị người khác ghi hận, thật sự không dễ chịu.
Ánh mắt sắc bén của Tô Mộng quan sát Giản Đồng ở trước mặt, tựa hồ cân nhắc lời nói kia là thật hay giả.
Một lúc lâu sau, thái độ Tô Mộng nhu hoà hơn "Vết thương trên trán cô còn chưa lành, trở về nghỉ ngơi đi, chờ hoàn toàn khỏi rồi tới làm cũng không muộn, giám đốc bộ phận cô tôi sẽ thông báo cho" "Tôi không" Trừ chuyện uống rượu, một người cho tới bây giờ bất kỳ chuyện gì cũng thuận theo như Giản Đồng, lại phản kháng Tô Mộng khiến cho Tô Mộng vô cùng ngạc nhiên "Nghe lời" "Tôi không, tôi không sao" "Thân thể cô chưa tốt, vết thương trên trán còn chưa lành hẳn" "Mộng tỷ, nếu như thật sự đau lòng vì tôi, thì giới thiệu cho tôi ít việc gì đó đi" Cũng chính do câu nói này, khiến trong lòng Tô Mộng lại càng đau lòng cho người trước mặt.
Biết rõ Giản Đồng đang ở trước mặt này không có điểm mấu chốt, không mặt mũi không lòng dạ, nhưng lại có sự bướng bỉnh từ trong xương, Tô Mộng xoa xoa mi tâm "Cô ra ngoài trước đi" Coi như là cô ngăn cản Giản Đồng, nhưng phỏng đoán là nữ nhân ngốc nghếch này cũng sẽ nghĩ hết biện pháp để kiếm tiền.
500 vạn, không phải là Tô Mộng không có, cũng không phải là không thể cho Giản Đồng, nhưng mà cô biết, nếu như chuyện này để cho boss của cô --
- Trầm Tu Cẩn biết, cuộc sống của cô chỉ sợ sẽ trở nên không dễ sống nữa.
Giản Đồng rời đi, Tô Mộng liếc nhìn chi phiếu trên bàn, không do dự mà chuyển tiền vào trong thẻ mà Trầm Tu Cẩn đưa cho Giản Đồng.
Dĩ nhiên giờ này ngân hàng đã đóng cửa, nhưng người như họ luôn có một chút quan hệ có thể xử lý một ít chuyện mà người khác không thể.
Xong chuyện, Tô Mộng liền cất tấm thẻ kia vào trong két sắt của mình.
New York.
Nơi này có sự chênh lệch thời gian với thành phố S, bây giờ là ban ngày.
Trong phòng họp của chi nhánh công ty ở New York, trong phòng họp nằm ở tầng 65 của toà cao ốc chọc trời, có một người đàn ông đang ngồi, di động đặt ở trên bàn của phòng họp, rung một tiếng, thuỳ mắt người đàn ông lướt qua trên màn ảnh, đột nhiên nheo mắt lại.
Bên kia, nhân viên người Mỹ tóc vàng kia còn đang báo cáo, bên này, người đàn ông đưa tay cầm điện thoại từ trên bàn họp lên, mở ra đọc tin nhắn.
Đây là tin nhắn ngân hàng gửi tiền, nhìn số tiền được thêm vào, trong tròng mắt đen của người đàn ông thoáng qua một chút nguy hiểm.
Soạt soạt một chút liền đứng dậy, nhân viên đang ngồi ngay thẳng dự họp bị doạ, thanh âm của người Mỹ đang báo cáo kia hơi ngừng, lo lắng có phải mình đã nói sai gì mạo phạm đến ông chủ người Châu Á này.
Người đàn ông đi đến bên cửa sổ sát đất, đưa tay bấm ra một dãy số, tút tút hai tiếng, đối phương liền nhận điện thoại.
"Ai cho cô ta tiền" Thanh âm lạnh như băng xuyên thấu qua điện thoại di động đến chỗ Tô Mộng đang ở Đông Hoàng.
Mắt Tô Mộng đầy kinh ngạc, nhưng sau đó liền hiểu rõ: Cô gửi tiền Giản Đồng đưa cho vào thẻ của Trầm tổng đưa, mà thẻ ngân hàng kết nối với điện thoại di động của Trầm tổng.
Vậy nên, hồi nãy chuyển tiền ỏ đây, sau một đoạn chênh lệch thời gian thì bên kia Trầm tổng nhận được tin nhắn chuyển tiền.
"Là một khách lạ" Tô Mộng nói chuyện công, không có ý giấu giếm.
"Lần này, cô ta lại làm cái gì?" Hỏi lời này có chút khó hiểu, nhưng Tô Mộng nghe hiểu lời nói của Trầm Tu Cẩn, Trầm tổng là đang hỏi, tại sao người này lại cho Giản Đồng 10 vạn tệ này, là Giản Đồng dùng gì để đổi lấy.
Do dự một chút, Tô Mộng không biết có nên nói hay không.
Bên này, người đàn ông đối với sự do dự yên lặng trong điện thoại, trên mặt tuấn mỹ hiện ra vẻ không kiên nhẫn "Cô giúp cô ta che giấu cái gì" "Không phải...
Giản Đồng cũng không có làm chuyện gì quá đáng" Tô Mộng sờ không đến suy nghĩ của vị đại boss này, tâm tư của vị này từ trước đến giờ đều thâm trầm, bất quá cô cũng biết, Trầm Tu Cẩn này nếu mà tàn nhẫn lên, thật sự là toàn bộ thành phố S này không có mấy người đấu nổi, cô chỉ có thể tận lực nói một cách uyển chuyển: "Giản Đồng chẳng qua là hôn người nọ một cái" Tô Mộng cảm thấy, đây cũng không tính là gì to tát, trong Đông Hoàng, một cái hôn thật sự chẳng là chuyện gì ghê gớm, cho nên mặc dù cô có chút lo lắng, nhưng cũng không cảm thấy chỉ có như này mà Giản Đồng có thể chọc đến vị đại boss lạnh tanh này.
New York bên kia, người đàn ông lạnh lùng cắt đứt cuộc trò chuyện điện thoại.
Thần sắc lạnh hơn, nhìn ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì, trong phòng họp, mọi người kinh hồn bạt vía, vị đại boss này tâm tư khó dò, không người nào đọc được, nhưng giờ phút này không khí đè nén, ép đến mức người trong phòng họp lớn này không thở nổi.
Người đàn ông Mỹ cúi đầu, tận lực rúc vào bả vai, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình.
Trầm Tu Cẩn trầm tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, dung nhan tuấn mỹ như ngọc cũng lạnh như băng, môi mọng chậm rãi cong lên một độ cong lạnh nhạt...
Không phải chuyện gì quá đáng? Ha...
Trong mắt hắn loé lên sự châm chọc, trong sự châm chọc này lại mang thêm ức chế không thể đè nén và tức giận.
Nhìn ngoài cửa sổ, đêm trước khi tới New York, hắn cũng như lúc này đứng ở trước sử sổ của tầng 28 Đông Hoàng kia, nhìn bóng đêm, không biết tại sao hắn lại vô cùng chán ghét hình dáng người phụ nữ kia hèn mọn không có tôn nghiêm, hắn không muốn nhìn thấy một Giản Đồng như vậy nữa! Hắn càng không hiểu tại sao Giản Đồng ba năm trước không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, mà Giản Đồng ba năm sau sau khi ra tù lại có thể khiến cho mình tức giận, hắn chỉ cần thấy bộ dáng kia của Giản Đồng, trong lòng liền không nhịn được mà bốc hoả, không muốn nhìn thấy, vậy thì....
Tới New York thôi! Hắn cho là sau khi tới New York, có đoạn thời gian có thể không cần nhìn đến một Giản Đồng hạ tiện hèn mọn cùng đáng thương như vậy nữa, những ưu tư chập chờn không thể giải thích kia sẽ tự động biến mất.
Nhưng cô ta...
Lại hôn người khác? Quả nhiên đã hạ tiện vô sỉ đến mức cái gì cũng có thể làm được sao? "Trầm Nhất, chuẩn bị vé máy bay trở về" Trầm Tu Cẩn mặt đầy băng sương ra lệnh.
- -----------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT