Tần Mộc Mộc ngẩng đầu dè dặt nhìn về phía Hiểu Hiểu, cô không trả lời Hiểu Hiểu mà hỏi ngược lại "Hiểu Hiểu, cô thích Tiêu tiên sinh?" Hiểu Hiểu vội vàng xua tay "Không phải tôi, là những người khác, rất nhiều chị em đều thích Tiêu tiên sinh" Tàn nhẫn trong mắt Tần Mộc Mộc thối lui, trịnh trọng khuyên Hiểu Hiểu "Thật may cô không thích Tiêu tiên sinh, cô nhìn xem, Tiêu tiên sinh là người như thế nào, ánh mắt ngài ấy khẳng định rất cao, cô gái nào có thể lam bạn gái Tiêu tiên sinh khẳng định rất ưu tú.

Tiêu tiên sinh tới Đông Hoàng chỉ là để vui đùa một chút, sao mà có thể nhìn trúng những người phụ nữ chiêu hoa dẫn điệp ở đây được, Hiểu Hiểu, không phải là tôi đả kích cô, ánh mắt Tiêu tiên sinh rất cao, đây là sự thật không thể chối bỏ, cô cũng đừng cùng các cô gái ong bướm kia góp vui, đỡ cho sau này lại thương tâm rơi lệ trong im lặng" Sau khi nói xong, cô nhìn Hiểu Hiểu ra sức cúi thấp đầu không nói lời nào, nhếch môi hồng phấn, kéo tay Hiểu Hiểu "Hiểu Hiểu, tôi nói những thứ này đều là vì tốt cho cô.

Cô nhìn tôi xem, không nói cùng những người đó.

Vì là bạn, nên tôi chẳng qua hy vọng cô không phải chịu tổn thương."

Sắc mặt Hiểu Hiểu có chút lúng túng "Tôi biết rồi, Mộc Mộc, tôi đi làm việc đây" Không biết tại sao, Mộc Mộc nói là vì tốt cho cô, nhưng lòng tự ái của cô lại bị tổn thương.

Tần Mộc Mộc cũng không suy nghĩ nhiều, liền chạy tới bệnh viện. Truyện Tổng Tài

Đi vào phòng bệnh, liền thấy Giản Đồng còn ngủ mê man, bĩu môi một cái "Phiền chết mất" Trước đó cô cùng bác sĩ có trao đổi, vết thương trên trán của Giản Đồng nhìn nghiêm trọng, chẳng qua là do lúc đưa tới hơi trễ nên chảy nhiều máu.

Vấn đề thật sự là do thân thể rách rưới của Giản Đồng thật sự là quá tệ.

...

Lúc Giản Đồng tỉnh lại đã là buổi chiều ngày thứ hai, sốt cao cũng hạ nhiệt một chút, nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn cao hơn người thường.

Mở mắt ra, miệng khô đắng, vô thức khàn khàn nói "Khát..."

Di động vang lên, Tần Mộc Mộc tỉnh dậy, vặn chân mày nhìn Giản Đồng một cái "Chờ tí" Tần Mộc Mộc lạnh lùng nói, rồi đi rót một ly nước cho Giản Đồng.

Giản Đồng nhận lấy, không lên tiếng yên lặng uống hết một ly nước.

Uống nước xong, cô vẫn không nói lời nào.

Trong phòng bệnh rất an tĩnh.

Giản Đồng mí mắt rũ xuống, mắt nhìn mũi mùi nhìn tim, cô đang đợi.

Đột nhiên.

"Trán của cô đụng phải chốt cửa nên sẽ lưu lại sẹo, nhưng mà vốn dĩ chỗ trán kia của cô đã có sẹo rồi, nên bây giờ cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

Chuyện này cô cũng không cần đi nói với người khác đâu, ở Đông Hoàng, tôi đã xin nghỉ giúp cô, chờ đến khi khỏi hẳn thì đi làm, viện phí coi như tôi cho cô toàn bộ.

Lúc nằm cô nằm viện, một ngày ba bữa tôi sẽ đưa tới đúng giờ" Giản Đồng không lên tiếng.

Tần Mộc Mộc thẹn quá hoá giận, cho là Giản Đồng không biết phải trái "Này, cô có nghe không đó, chuyện này không phải hoàn toàn là trách nhiệm của tôi, chính cô cũng có vấn đề, vốn dĩ do cô mắc mưa rồi lại ngủ ngoài cửa một đêm nên mới bị sốt, nếu không, tôi chỉ là đụng một cô một cái cô cũng không ngã xuống như vậy" Giản Đồng vẫn im lặng không nói.

Tần Mộc Mộc không khỏi cất cao giọng, kêu lên "Cô rốt cuộc còn muốn thế nào! Tôi cũng đã đưa cô tới bệnh viện rồi! Nếu không phải tôi kịp thời đưa cô tới bệnh viện, cô đã sớm sốt cao chết ở đó rồi.

Tôi còn thay cô thanh toán tiền viện phí nữa.

Một sinh viên đại học như tôi, làm việc chính là do học phí cùng tiền sinh hoạt, mới nghỉ hè nên tôi đi làm thêm, cũng không có bao nhiêu tiền nay lại thanh toán viện phí cho cô.

Cô còn bám lấy không buông, Giản Đồng, cô nói đi, rốt cuộc cô muốn bao nhiêu tiền mới không nói lung tung?" Giản Đồng một mực cúi thấp đầu, không nói lời nào.

Tần Mộc Mộc càng tức giận "Muốn có yêu cầu gì cô nói đi!" Cô đã chuẩn bị rút máu mà làm theo.

Thầm nghĩ Giản Đồng này tham tiền như vậy, làm sao bỏ qua cơ hội vơ vét tài sản của mình chứ.

Trong lòng nhất thời nhìn Giản Đồng, mũi không còn là mũi, mắt không còn là mắt* (*) Câu gốc là 鼻子不是鼻子, 眼睛不是眼睛: chỉ người trong trạng thái cực kì không vui, quá tức giận (mặt mày cau có) Giản Đồng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Mộc Mộc, thanh âm ồm ồm lại khàn khàn, vỡ vụn chói tai khó nghe, cô chậm rãi mở miệng "Tôi muốn cô nói một câu xin lỗi" Tần Mộc Mộc trợn to, mặt đầy hoang đường nhìn Giản Đồng "Cô muốn tôi nói xin lỗi?" Cô cao giọng hỏi Giản Đồng "Cô muốn tôi nói xin lỗi với cô?" Mặt không tưởng tượng nổi nhìn Giản Đồng, tựa như nói xin lỗi với Giản Đồng, là một chuyện hết sức hoang đường và mất mặt.

"Cô vẫn là nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền" Tần Mộc Mộc cười lạnh hỏi.

Giản Đồng trên giường bệnh lắc đầu một cái, chầm chậm nhưng kiên định nói "Tôi chỉ muốn cô nói xin lỗi" "Cô!" Tần Mộc Mộc tức giận nhìn chằm chằm Giản Đồng trên giường bệnh, hai con mắt như bốc ra lửa, lạnh nhạt nói "Có phải nếu tôi không nói xin lỗi, cô cũng đã nghĩ xong, sẽ đến chỗ nào nói bậy nói bạ không?" Giản Đồng càng trầm mặt...

Làm sai nên phải nói xin lỗi, chẳng lẽ không đúng sao? Biểu hiện Tần Mộc Mộc như vậy quá rõ ràng, nói xin lỗi với mình, sẽ khiến cho Tần Mộc Mộc cảm thấy khó tiếp nhận như vậy sao? Trong lòng Giản Đồng không khỏi tự hỏi: Nếu hôm nay đổi thành người khác, Tần Mộc Mộc có còn như vậy không? Aiyo...

Một tiếng thở dài ở trong lòng, cô im lặng, không phải bởi vì một câu xin lỗi, mà nội tâm cô khao khát giống như một người bình thường được tôn trọng.

Mặc dù đã sớm biết, loại chuyện được tôn trọng này, đã sớm cách cô rất xa rồi.

Trầm Tu Cẩn...

Nhân vật cao cao tại thượng như anh có phải hay không tiện tay là có thể huỷ diệt một người --

- từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, huỷ phải huỷ một cách triệt để.

Cô im lặng, trong lòng hối hận: Không nên đòi hỏi, không nên đòi hỏi, thứ như được tôn trọng, cô vốn đã không còn quyền lợi để có rồi.

"Giản Đồng, Tần Mộc Mộc tôi dù có phải dùng tất cả tiền trên người cũng sẽ không xin lỗi cô.

Người vì tiền có thể quỳ xuống, có thể học chó mẹ nằm trên đất vẫy vẫy đuôi, Giản Đồng, coi như là thật sự tôi làm gì sai, cô cũng không xứng có được lời xin lỗi từ tôi" Tần Mộc Mộc hoả khí ngất trời.

"Cô muốn ra ngoài nói bậy bạ gì thì cô đi mà nói luôn đi, bất quá có người tin cô hay không thì tôi cũng không biết.

Đừng trách tôi không nhắc nhở cô.

Tôi là sinh viên trường đại học S, vì học phí nên vừa học vừa làm, cô là một mụ đàn bà vì tiền mà gì cũng có thể làm, cô nói xem, người khác tin cô hay là tin tôi?" Dưới chăn, Giản Đồng siết chặt quả đấm, liều mạng chịu đựng, mới có thể khắc chế ngực đang đau dữ dội, Tần Mộc Mộc nói xong đã giận đùng đùng rời khỏi phòng bệnh, lúc đi còn đóng cửa ầm một tiếng vang dội, mắt Giản Đồng đờ đẫn, im lặng nhìn trần nhà trắng như tuyết...

Mặc cho đau đớn ở ngực lan tràn toàn thân, cảm giác vô lực ở khắp cơ thể.

Cô cho là cô sẽ không còn biết đau đớn nữa, cô cho là, thứ như tôn nghiêm cô vốn đã không cần nữa rồi.

"A...

Hôm nay, mình bị gì thế này?" Thanh âm ồm ồm lầm bầm lầu bầu "Oh...

Sốt, sốt đến hồ đồ rồi" Cô tự trả lời chính mình.

Trong lòng Giản Đồng hết sức rõ ràng, cô cũng không phải là mong muốn một tiếng xin lỗi từ Tần Mộc mộc, cô là mong muốn...

cái được tôn trọng từ lâu đã không có, giống như một con người thực thụ, được tôn trọng! Đáy mắt vạch qua một tia đau đớn không dễ phát giác...

Cô vốn là chỉ muốn là một câu xin lỗi thôi mà? Chẳng lẽ, mong muốn đó quá lớn sao? "Là tôi...

cầu thứ quá xa xỉ rồi" Cô cúi đầu "Sẽ không cầu mong thứ hão huyền nữa" Giống như là đang không ngừng thuyết phục bản thân, tự thôi miên mình lặp lại một lần lại một lần "Không hy vọng xa xỉ, không có suy nghĩ hão huyền..."



- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play