*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thì giống như thờ ơ, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ vô cùng đau khổ...
Có thể làm tổn thương mình nhất, thường sẽ là người thân nhất của mình.
Giản Đồng cười nhẹ một tiếng, đôi vợ chồng này thật thú vị, một người thì hỏi tại sao mình phải sống một cuốc sống tâm thường và hèn hạ như vậy.
Một người còn thậm tệ hơn, trực tiếp hỏi, cô là ai.
Bộ dạng mệt mỏi, tràn ra khắp người.
Nhưng, cuộc chiến này vốn chưa kết thúc.
Giản Chấn Đông bị một câu nói của Giản Đồng, chất vấn đến nỗi sắc mặt tái mét, có một khoảnh khắc, trong lòng cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn vô cùng cứng cỏi yêu cều Giản Đồng: “Đổi công việc khác! Cái công việc hèn hạ như này, đừng làm nữa! Thật làm mất mặt người khác!”
Ánh mắt của ông liếc vào những chồng phiếu xấp tiên ở trên bàn, một chút chột dạ đó ngay lập tức biến mất không dấu vết! “Những số tiền dơ bẩn này! Cô vẫn cầm để tiêu, cô có thầy mất mặt không?”
Nhìn vào đống tiền đó, nghĩ đến nguồn gốc của số tiên ấy, Giản Chấn Đông tức giận, như một ngọn lửa bùng bùng xông lên phía trước! “Xoẹt”
một tiếng, bàn tay to cầm chặt những tờ phiếu, “Đồng tiền dơ bẩn! Đồng tiền dơ bẩn này! Không cần thì bỏ đi!”
Cùng với những lời nói đó, Giản Chấn Đông tức giận xé rách tờ phiếu! Giản Đồng trợn to mắt, đột nhiên bò dậy, xông về phía Giản Chấn Đông: “Đây là đồ của tôi! Ông dựa vào cái gì mà xé đồ của tôi?”
“Bỏ tay ra! Mau bỏ tay ra!”
Nhưng đã quá muộn, những tờ phiếu trong tay Giản Chấn Đông trở thành những mảnh nhỏ, đôi mắt nhìn lên trên bàn, Giản Đông thuận theo ánh mắt của ông, ngay lập tức hiểu được, vội vàng chạy đến bảo vệ những tờ phiếu và số tiên còn sót lại, Giản Chấn Đông nhanh hơn cô, “Xoẹt”
một tiếng, những tờ phiếu trở thành những mảnh nhỏ bay lên không trung, rồi nhẹ nhàng rơi xuống như mưa, Giản Đồng trợn to mắt...
Đây là một trận mưa to đáng quý nhất mà cô từng thấy! Trong cơn mưa tiên này, cô cứng đơ người lại, những cái bay lả tả kia không phải là những mảnh của tờ tiền, mà là ước mơ của côi Là ước mơ của cô và A Lộc! Dường như cô nhìn thấy được, những tấm gỗ của ước mơ Nhĩ Hải được xây dựng bằng tiền bạc ấy, là những tâm gỗ khó khăn lắm mới xếp lên được, âm ầm một tiếng, ở trước mặt của cô, âm âm sụp đố, mà cô, chỉ có thể mở to mắt ra nhìn, không làm được gì hết! “Những đồng tiên dơ bẩn này! Phá hủy mọi thứ!”
Giản Chấn Đông lạnh lùng nói.
Giản Đồng cúi đầu xuống, một hồi lâu, mới run rẩy hỏi: “Dựa vào cái gì...
Ông dựa vào cái gì!”
Mà phá hủy ước mơ Nhĩ Hải của tôi và A Lộc.
Ông dựa vào cái gì mà lại dễ dàng phá hủy đi thứ người khác khó khăn nỗ lực lắm mới đạt được! Ông nói dơ bẩn? Nói những đồng tiền này dơ bẩn?
- -----------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT