Đại ca đại tẩu của Triển Chiêu muốn tới thăm, Hứa Hướng Dương như lâm vào đại dịch. Cha nương Triển Chiêu đã sớm mất, chỉ có hai bọn họ là người thân duy nhất, nàng cảm thấy bản thân giống như sắp phải ra mắt cha mẹ chồng vậy. Triển Chiêu là người rộng lượng, có lẽ đại ca đại tẩu hắn cũng hiền hòa rộng lượng như vậy đi? Sau khi nhận được thư, nàng không dám chậm trễ, lập tức đi thu thập phòng khách, chờ người đến.

Triển Chiêu thấy nàng rối rắm không chịu nổi, cười nói:"Không cần khẩn trương, đều là người trong nhà, có thể làm khó dễ gì nàng sao?" Hứa Hướng Dương ôm ngực:" Cũng không phải chàng gặp trưởng bối, nếu cha nương ta còn tại thế, chẳng lẽ lần đầu gặp bọn họ chàng không thấy khẩn trương sao?"

"Triển mỗ tuấn tú lịch sự, cha nương nàng chắc chắn vừa lòng."

Hứa Hướng Dương liếc hắn một cái, không thèm múa mép khua môi với hắn nữa. Triển Chiêu trấn an:" Đại ca và đại tẩu đều là người hiền lành, nàng lại an tĩnh dịu dàng, bọn họ nhất định sẽ thích nàng. Đại ca đại tẩu thấy nàng tốt hay không tốt cũng không sao. Nàng là sống với ta, cũng không phải sống với bọn họ, đừng quá lo lắng."

Hắn nói rất có đạo lí, người sống cùng nàng là Triển Chiêu, không phải người nào khác, chỉ cần Triển Chiêu thấy nàng tốt là đủ rồi. Nếu đại ca đại tẩu không thích nàng, nàng nhẫn nhẫn cũng trôi qua, bọn họ sẽ không ở lâu, quả thật không cần quá lo lắng. Thấp thỏm lo âu chờ đợi, rốt cục thì đại ca và đại tẩu Triển Chiêu cũng tới. Chính là không khéo, lúc Triển Chiêu đưa hai người về nhà thì nàng vừa lúc ra ngoài chưa về.

Đại ca Triển Chiêu tên là Triển Bằng, tuổi tác lớn hơn Triển Chiêu rất nhiều, một thân khí chất nho nhã, quả thật là ôn hòa hiền hậu. Đại tẩu Lý thị mặt mày loan loan, khóe miệng luôn mang theo ý cười, ánh mắt nhìn Triển Chiêu nhiều từ ái, cũng là một người hiền lành. Triển Chiêu dẫn đại ca và đại tẩu vào sân nhà mình. Triển Bằng nhìn một vòng, gật đầu khen, tòa nhà này không tồi, được thu thập gọn gàng ngăn nắp.

Triển đại tẩu nhìn phần đất trồng rau nho nhỏ, cười nói:" Hùng Phi, đệ còn trồng rau sao?" Đến gần nhìn lên:" Bố trí không tồi, cái gì cũng có, không phải là ta hoa mắt đi?"

"Hắn làm gì có thời gian rảnh rỗi, chắc không phải tự mình trồng rồi." Triển Bằng nhìn giàn nho cùng rau dưa trái cây bên cạnh giếng nước, khắp nơi đều lộ ra hương vị cuộc sống gia đình. Chắc là Triển Chiêu nhờ người xử lí hộ việc nhà. Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi:" Sao tự dưng lại đặt mua tòa nhà này? Muốn thành thân sao?"

Vẻ mặt Triển đại tẩu vui vẻ:" Thật sự? Việc hôn nhân của đệ và Đinh cô nương đã định từ lâu, cũng nên sớm thành thân đi thôi. Nhưng sau đó sao lại không có tin tức gì vậy? Hai năm nay đệ không trở về, ta định gửi phong thư hỏi một chút, đại ca đệ lại nói đệ tự biết xử lí chuyện của mình, không cần hỏi nhiều. Ta thấy cái tòa nhà này tốt lắm, hẳn là định thành thân phải không? Đã định ngày nào chưa? Khi nào thì tổ chức?"

Triển Chiêu lúc này mới giật mình nhớ ra, bản thân chưa nói với người trong nhà về chuyện giải trừ hôn ước với Nguyệt Hoa, bọn họ vẫn tưởng là hắn muốn thành thân với Đinh Nguyệt Hoa! Hiện tại, đối mặt với nghi vấn của đại ca và đại tẩu, hắn cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Nếu nói toàn bộ sự tình thì sợ là không thể, sự thật có phần khó chấp nhận được, phải nói thế nào về Hứa Hướng Dương đây?

Hít vào một hơi, nghiêm nghị nói:"Đại ca đại tẩu, hai năm trước đệ và Đinh cô nương đã giải trừ hôn ước, lúc ấy... mọi chuyện phức tạp, trong lòng đệ vô cùng khó chịu. Nhưng không báo tin về nhà là Triển Triêu không phải."

"Cái gì? Giải trừ hôn ước?" Triển đại tẩu nhất thời cao giọng, giải trừ hôn ước? Đó là chuyện lớn nhường nào chứ? " Đang êm đẹp sao lại giải trừ hôn ước? Đệ và Đinh cô nương vốn là tình đầu ý hợp, ngày thành thân cũng đã định rồi, nói thế nào hủy bỏ liền hủy bỏ? Hùng Phi, từ trước tới nay chúng ta không hay hỏi đến chuyện của đệ, nhưng chuyện lớn như vậy sao lại không nhắn về một tiếng? Cha nương mất sớm, hai chúng ta coi như là trưởng bối của đệ. Chuyện chung thân đại sự của đệ chúng ta có thể không nhúng tay vào, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không biết gì cả a!"

Sắc mặt Triển Bằng trầm xuống:" Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Cho dù trong lòng buồn bực đến đâu cũng không thể hai năm không có lấy một tin tức? Ngay cả nhà cũng không về một lần, thật sự không thể nào nói nổi!"

Triển Chiêu cúi đầu, trong lòng vô cùng khó xử, chuyện này quả thật là hắn không đúng. Tâm tư xoay vòng, vẫn không biết nói từ đâu. Triển Bằng có chút tức giận:" Có phải đệ đã làm ra cái chuyện gì có lỗi với Đinh cô nương nên khiến người ta giải trừ hôn ước không?"

Triển đại tẩu trừng mắt nhìn trượng phu một cái, tính nết Triển Chiêu như thế nào nàng biết, làm sao có khả năng cô phụ Đinh cô nương, nhất định là vì nguyên nhân khác! Triển Chiêu thở dài một tiếng, gian nan nói:" Là đệ có lỗi với Đinh cô nương, say rượu... sau đó đoạt trong sạch của cô nương khác..." Sự tình cũng không khác cho lắm, chẳng qua là hắn đẩy sai lầm lên trên người mình, thà cứ để mọi người trách cứ hắn sẽ tốt hơn là Hứa Hướng Dương.

Trong viện yên tĩnh một lát, Triển Bằng tức giận nói:" Triển Chiêu! Đệ, sao đệ có thể như vậy? Triển gia chúng ta tại sao lại sinh ra một tay ăn chơi như vậy cơ chứ? Ta cứ nghĩ đệ ở Khai Phong phủ thì mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ đều biết tự hạn chế nghiêm cẩn, ai ngờ... Đệ như vậy thì có biết xấu hổ khi đối mặt với cha nương hay không, khiến mặt mũi bọn họ đều bị ném hết, có ở dưới cửu tuyền cũng không thể an tâm!"

Triển Chiêu cúi đầu, để cho huynh trưởng tùy ý quở trách, phía sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, may mà hắn đem sai lầm đổ lên người mình, nếu bọn họ biết là Hứa Hướng Dương kê đơn thì không biết sẽ như thế nào. Hắn chỉ nghĩ đại ca đại tẩu là người khoan dung dễ gần, lại quên tác phong làm người của bọn họ, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ lỗi lầm của Hứa Hướng Dương. Lúc trước từ trên xuống dưới Khai Phong phủ đều không muốn nhìn thấy Hứa Hướng Dương, nàng mất thời gian hai năm mới khiến mọi người chậm rãi thay đổi cách nhìn về mình, nhưng cũng không thể nào xóa sạch đi đoạn quá khứ kia. Muốn đại ca đại tẩu không tức giận là tuyệt đối không có khả năng.

Triển đại tẩu cũng thất vọng:"Hùng Phi, sao đệ có thể hồ đồ như vậy? Đệ kêu Đinh cô nương phải làm sao giờ? Đệ a... Bình thường thì cái gì cũng tốt, thế mà lại cố tình lại phạm vào sai lầm lớn như thế?"

Triển Chiêu không thể nói gì, chỉ có thể cúi đầu nhận sai. Triển Bằng trừng hắn:" Vậy cô nương bị đệ đoạt trong sạch đâu? Đệ an bài người ta như thế nào?"

Triển Chiêu cảm thấy cái đầu lớn thêm mấy lần, nói ra chuyện giải trừ hôn ước đã bị đại ca đại tẩu răn dạy một trận, nếu nói hắn và Hứa Hướng Dương đã thành thân, chẳng phải càng bị mắng thêm sao? Nếu không nói, không danh không phận ở chung một chỗ, càng thêm không ổn. Được rồi, dù sao đều bị mắng, vẫn nên ăn ngay nói thật đi!

" Cô nương kia tên là Hứa Hướng Dương, bọn đệ đã thành thân. Nhưng mà hôn sự đơn sơ, người biết chuyện đó không nhiều lắm. Đáng lẽ tính thanh minh sẽ dẫn nàng trở về bái tế cha nương, tổ chức bù lại tiệc mừng. Còn chưa xuất phát thì hai người liền đến đây."

Triển Bằng gần như muốn nổi trận lôi đình, đoạt sự trong sạch của con nhà người ta, tổ chức hôn sự qua loa, một hồi giấu liền qua hai năm, hắn làm sao có thể làm ra loại việc này? Triển đại tẩu thấy trượng phu muốn động thủ đánh người, vội vàng ngăn lại:" Hiện tại ván đã đóng thuyền, chàng tức giận thì làm được gì? Đợi gặp em dâu rồi nói sau. Hùng Phi có lỗi với người ta trước, việc vui thì nhất định phải tổ chức lần nữa, cần phải thật long trọng, đừng để người ta chịu ủy khuất."

"Nàng bảo ta làm sao không tức giận cho được? Đều đã hai năm, hắn không thèm quan tâm cái gì sao? Rõ ràng là chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ không có thời gian gửi một phong thư về nhà?" Triển Bằng tức giận không nhẹ, nếu là ở nhà thì thế nào cũng bắt Triển Chiêu quỳ trước bài vị cha nương một ngày cho tỉnh lại.

Triển đại tẩu vừa nghe, cảm thấy lời nói của trượng phu có lí, dù thế nào cũng không thể kéo dài hai năm a:" Hùng Phi, nếu đệ đã thú người ta thì có thế nào cũng nên sớm dẫn về nhà? Kéo dài hai năm thì thực không thể nào nói nổi."

Triển Chiêu nhìn đại ca giận dữ, nghiêm nghị nói:"Đầu năm nay bọn đệ cùng Bao đại nhân cải trang xuất tuần, sau đó cũng không có thời gian để trở về. Năm ngoái, Hướng Dương, nàng... nàng mất đứa nhỏ... Cho nên..."

Triển đại tẩu sợ hãi hô một tiếng:"Mất đứa nhỏ? Trời ạ!"

Triển Chiêu cảm thấy bản nhân không có cách nào ngẩng đầu cho nổi, trong lúc đó cửa viện bị người đẩy ra, Hứa Hướng Dương đã trở lại. A Vượng thấy trong nhà có người lạ, cảnh giác gầm gừ, Triển Chiêu vội vàng đi về phía Hứa Hướng Dương, trấn an A Vượng. Hứa Hướng Dương nhìn Triển Chiêu, lại nhìn Triển Bằng cùng Lí thị, nghĩ bọn họ chắc là đại ca đại tẩu của Triển Chiêu, mặt mày có vài phần tương tự. Nhưng mà, vì sao mặt Triển Chiêu lại có vẻ buồn rầu như vậy?

Triển Chiêu dẫn Hứa Hướng Dương đến trước mặt đại ca đại tẩu, giới thiệu:" Đại ca, đại tẩu, đây là Hứa Hướng Dương." Hứa Hướng Dương vội vàng hành lễ:" Đại ca, đại tẩu." Sau đó nhìn Triển Chiêu:" Sao lại để đại ca đại tẩu đứng ở trong sân vậy? Mau vào trong phòng thôi."

Triển Chiêu giờ mới hoàn hồn, vội vàng thỉnh đại ca đại tẩu vào trong nhà. Mấy người ngồi vào chỗ của mình, Hứa Hướng Dương vội vã đi pha trà, nàng đã sớm hỏi Triển Chiêu về việc phu thê Triển Bằng yêu thích cái gì để chuẩn bị trước. Triển Bằng gặp Hứa Hướng Dương nhanh nhẹn khéo léo, cũng tiêu tan vài phần tức giận, nhưng ngữ khí vẫn nghiêm khắc:" Trong nhà cô nương này như thế nào?"

Triển Chiêu không khỏi cười khổ trong lòng, xem ra một cửa này sẽ khó qua đây. Kiên trì kể hết về thân thế của Hứa Hướng Dương. Triển Bằng cảm thấy hoàn hảo, Hứa Hướng Dương là nữ nhi tú tài, coi như cũng có giáo dưỡng. Triển đại tẩu thật sự thấy Triển Chiêu quá hồ đồ, bị hủy một cọc hôn nhân tốt như vậy, gia thế Đinh cô nương so với Hứa Hướng Dương tốt hơn bao nhiêu, thật sự là... Ai, việc này cũng chẳng trách được Hứa Hướng Dương, dù sao cũng là do tiểu thúc nhà mình làm sai trước, có thế nào thì đều phải chấp nhận.

Một lát sau, Hứa Hướng Dương bưng trà bánh đến. Triển đại tẩu âm thầm đánh giá nàng, dịu dàng mềm mại, tuy nói nhan sắc bình thường như lại khiến người nhìn thấy thoải mái. Nhìn, tháo vòng trên tay xuống, đặt ở tay Hứa Hướng Dương, cười nói:" Hùng Phi, cái tên hỗn tiểu tử này, đã thành thân cũng không nói cho người trong nhà một tiếng, hôm nay ta và đại ca hắn đến đây mới biết được. Hiện tại gấp gáp không có chuẩn bị trước cái gì, vòng tay này ngươi nhận lấy đi."

Hứa Hướng Dương có phần không biết làm sao, quay đầu nhìn Triển Chiêu, Triển đại tẩu nắm chặt tay nàng, nói:" Tẩu tử tặng cho ngươi thì ngươi cứ thu đi." Triển Chiêu cũng gật đầu, thế này nàng mới thu lại. Triển đại tẩu thấy nàng ngoan hiền, lại ăn mấy miếng điểm tâm, uống ngụm trà, cảm thấy rất hợp ý, trong lòng tăng thêm vài phần yêu thích. Hứa Hướng Dương có chút áy náy:" Đáng lẽ phải ở trong nhà đợi đại ca đại tẩu, ta lại đi ra ngoài, thật sự là không nên."

"Có sao đâu, chúng ta đến cũng không nói chính xác thời gian, không trách được ngươi." Triển đại tẩu khanh khách cười:" Đều là người trong nhà, không cần khách khí như vậy. Chuyện của các ngươi, vừa nãy chúng ta đều nghe Triển Chiêu nói, đã ủy khuất ngươi rồi."

Hứa Hướng Dương sửng sốt, hơi mờ mịt nhìn về phía Triển Chiêu. Triển Chiêu khụ khụ, nàng có chút hiểu ý, nhẹ giọng nói:" Triển Chiêu đối đã với ta tốt lắm, không có gì ủy khuất cả." Mặc kệ hắn đã nói như thế nào, hiện tại ở trước mặt đại ca đại tẩu thì vẫn nên thống nhất lời nói với nhau. Ở trong mắt Triển đại tẩu, Hứa Hướng Dương là người cực kì biết thông tình đạt lí, trong lòng càng thích hơn, nói tiệc mừng nhất định phải tổ chức thật tốt.

Hứa Hướng Dương cười đáp lời, nói mọi chuyện đều để Triển Chiêu cùng đại ca đại tẩu làm chủ. Triển Bằng cảm thấy cô nương này là người hiểu biết, không tranh không nháo, ôn hòa rộng lượng, nghĩ so với Đinh Nguyệt Hoa cũng không kém. Triển Chiêu sợ đại ca đại tẩu tiếp tục hỏi, vội vàng nói đi đường mệt nhọc, thỉnh bọn họ vào phòng khách nghỉ ngơi trước. Phòng ở của phu thê Triển Bằng đã dọn dẹp xong xuôi. Triển đại tẩu gặp Hứa Hướng Dương cố ý đặt một cái bếp lò nhỏ ở hành lang để nấu nước, không khỏi nói với trượng phu:" Thật cẩn thận a. Mới đầu ta nghĩ Hùng Phi chậm chạp không nói chuyện thành thân về nhà thì có phải cô nương này không tốt hay không. Hiện tại xem ra không giống như vậy."

Hiện tại trên mặt Triển Bằng mới hiện lên ý cười:" Nhìn ra là một cô nương tốt." Bỗng nhiên lại thở dài:" Cho dù không tốt thì thế nào? Hùng Phi có lỗi với người ta trước, có ra sao cũng phải chấp nhận."

"Ta nói, Đinh cô nương cũng tốt nhưng một cô nương a, thích múa đao lộng kiếm cũng không ổn cho lắm. Nam nhân lo chuyện bên ngoài còn nữ nhân thì chăm lo chuyện trong nhà. Nhất là hoàn cảnh Hùng Phi lại như vậy, suốt ngày bôn ba ở bên ngoài, hiện tại có được một cô nương như ý, thật tốt." Tuy Triển đại tẩu cảm thấy tình tình Hứa Hướng Dương tốt nhưng gia thế nhà nàng có phần kém. Trái lo phải nghĩ, lại thấy mình lo sợ không đâu, mọi chuyện đã thành, còn muốn băn khoăn cái gì? Bọn họ cũng không phải nhà nào quyền cao chức trọng, cứ như vậy là được rồi.

Điểm ấy Triển Bằng cũng thấy đúng, Đinh cô nương thích hành hiệp trượng nghĩa, kêu nàng ở nhà giúp giúp chồng dạy con thì có chút khó xử. Mà Triển Chiêu bận rộn bên ngoài, nếu thê tử hắn cũng không ở nhà, vậy thì làm sao được. Nói thật, hắn cũng không phải quá vừa lòng Đinh cô nương, chẳng qua từ trước tới nay Triển Chiêu là người có chủ kiến, hắn thích là được rồi, bản thân cũng không tiện can thiệp nhiều. Hiện tại không cần quan tâm là ai xin lỗi ai, nhìn cách ăn nói cử chỉ của Hứa Hướng Dương như vậy đã chiếm thế thượng phong trong lòng hắn rồi. Gia thế Đinh gia tốt nhưng Triển Chiêu cũng không trông cậy mượn lực từ nhà thông gia, nên hắn thấy tình hình hiện tại lại ổn.

Triển đại tẩu tiếc nuối thở dài:"Chỉ đáng tiếc đứa nhỏ vô duyên kia, nếu hiện tại vẫn còn, cũng đã choai choai."

"Đừng nhắc tới việc này nữa, trong lòng bọn họ cũng khó chịu."

"Ta biết, chính là cảm thấy đáng tiếc."

Phu thê Triển Bằng ở trong phòng ngồi nói chuyện thì đầu bên kia Triển Chiêu cũng vội vàng kéo tức phụ về phòng. Vất vả lắm mới lừa dối được đại ca đại tẩu, trăm ngàn lần không thể bị lộ ra. Hứa Hướng Dương nhìn hắn gấp gáp vội vã, không khỏi tò mò:" Làm sao vậy?"

Triển Chiêu nhìn nàng, thật lâu sau mới nói:" Sau khi ta thú nàng thì chưa về nhà lần nào, cũng quên không nói với trong nhà chuyện đã giải trừ hôn ước với Nguyệt Hoa."

Hứa Hướng Dương đột nhiên căng thẳng, khẩn trương hỏi:" Vậy chàng nói với bọn họ như thế nào?"

"Ta nói mình say rượu, sau đó đoạt sự trong sạch của nàng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play