"Hi" Nhạc Ly thấy mọi người thông qua gương chiếu hậu nhìn về phía mình, không khỏi vẫy tay chào lại. Chưa kịp nói thêm. Nhạc Ly đã cầm lấy khẩu súng của nàng bắn vào đầu những tang thi vì nghe được tiếng động tiến đến.

Mọi người bao gồm Giang Niệm Bắc chỉ có thể ở trong xe chờ đợi. Lúc này bọn họ không thể giúp được gì. Cách tốt nhất là không gây thêm phiền toái.

Phượng Hủ ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Nhạc Ly. Kiếp trước nàng không nghe nói qua có người này. Chẳng nhẽ do nàng chết quá sớm?

Giang Niệm Bắc ảo não chính mình quá kém. Tuy hắn là lôi hệ dị năng nhưng thức tỉnh cũng không lâu.

Có tiếng đập cửa kính. Giang Niệm Bắc lúc này mới thấy rõ xung quanh Nhạc Ly những con tang thi này đều bị bắn thủng đầu.

"Xuống giúp ta một tay nhé. Bên trong đầu tang thi có tinh hạch. Nó có thể tăng dị năng" Nhạc Ly nói xong liền quay lại đào ra tinh hạch ở một con tang thi gần nhất.

Phượng Hủ biết tang thi trong óc có tinh hạch dùng để tăng lên dị năng là bởi vì nàng có kí ức kiếp trước ở mạt thế này. Nhưng sao Nhạc Ly lại biết được. Chẳng lẽ cũng là người trọng sinh như nàng. Trong mắt nàng phức tạp càng sâu.

Mọi người thấy tang thi đều bị Nhạc Ly giải quyết. Lúc này mới mở cửa xuống xe.

"Đào cái này để làm gì vậy?" Lưu Bình nhìn Nhạc Ly lấy đoản đao mổ xẻ ra đầu của nó. Bên trong có một viên đá màu xanh to bằng nắm tay. Không khỏi tò mò hỏi.

Giang Niệm Bắc cũng tò mò ngẩng đầu nghe ngóng.

"Cái này có thể tăng lên dị năng". Phượng Hủ trả lời. Nàng vô cùng thành thục đào ra một viên.

"Đúng vậy. Chỉ cần nắm trong tay. Cảm thụ dị năng của mình. Nó sẽ tự động hấp thu". Nhạc Ly tuy vẫn đang đào tinh hạch nhưng khuôn mặt phi thường ghét bỏ nhíu nhíu mày. Vì trong não của tang thi đều hôi thối, xám trắng khó coi.

Nàng đi theo họ cũng là vì lấy tinh hạch. Ở đây có dị năng vậy sẽ có vô số thứ hiếm lạ cổ quái. Nàng phải đi thu thập. Không thể ở một chỗ được. Có thể tăng lên thực lực Biết đâu nàng còn có thể biết được nhiệm vụ lần này là gì?

Sáng sớm thấy họ đi nàng liền đi theo. Nàng dùng giầy trượt theo sau. Trong túi trữ vật của nàng có rất nhiều đồ. Vì không để mất dấu, Nhạc Ly đã đánh dấu chiếc xe bằng dị năng của nàng. Cứ thế, bọn họ cũng không biết được nàng theo sau. Dù gì nàng cũng không nhất định phải đi trên con đường mà chỉ ô tô mới có thể đi qua.

Súng nàng dùng để bắn là đồ công nghệ cao không cần dùng đạn mà nàng đã mua ở thế giới trước. Tốn rất nhiều tiền đó. Công nghệ ở thế giới đó phát triển hơn ở đây. Súng đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều. Chỉ cần năng lượng mặt trời.

Không trung xám xịt, thật giống như là có người đem một khối nặng nề dày nặng màn sân khấu mạnh mẽ đáp thượng đi vào cách trở ánh mặt trời thấu tiến vào.

Nhạc Ly nhìn không trung vẫn như khi nàng vừa đến. Có chút thất vọng. Với bầu không khí như thế này, sao có thể khiến con người vui vẻ được.

Toàn bộ trong không khí đều tràn ngập một loại huyết tinh hơi thở, làm người không thở nổi.

Này đó là mạt thế bên trong, đáng sợ nhất đồ vật chính là tang thi.

Không có người biết tang thi vì cái gì sẽ xuất hiện, thật giống như không có người biết, vì cái gì bất quá là một giấc ngủ dậy, toàn bộ thế giới đều thay đổi, trở nên như thế đáng sợ.

Bất quá là một đêm chi gian, tỉnh lại mọi người phát hiện, thái dương không có lại lần nữa dâng lên, không trung bịt kín một tầng khói mù, mặt đất bắt đầu tảng lớn sụp đổ.

Một bộ phận người xuất hiện trong truyền thuyết dị năng, mà càng nhiều người, biến thành quái vật chỉ biết giết chóc.

Hiện giờ địa cầu, đã hoàn toàn trở thành tang thi nhạc viên.

May mắn còn tồn tại xuống dưới nhân loại, hợp thành mấy cái căn cứ.

Quy mô lớn nhất, đương nhiên là Nhạc Ly đã ở địa phương một thời gian -- Đế Cửu căn cứ.

Nơi đó hội tụ toàn thế giới đứng đầu nhà khoa học, sinh vật học gia, cùng với đã từng trên thế giới quyền thế lớn nhất các quốc gia chính khách.

Tiếp theo, chính là một ít cường đại dị năng giả nhóm sáng tạo căn cứ, kỳ thật nổi tiếng nhất, chính là ở vào phía Nam "Nam Tập"

"Chúng ta nên đi vào lấy lương thực" Nhạc Ly cất xong số tinh hạch từng đào vào túi trữ vật. Cũng không sợ bị phát hiện. Dù gì ở đây cũng có người có không gian dị năng tuy rằng rất hiếm.

"Ngươi cũng có không gian dị năng? Thật trùng hợp Phượng Hủ cũng có" La Bình thấy Nhạc Ly thu đồ vật thì ngạc nhiên lên tiếng. Sau đó quay sang nhìn Phượng Hủ.

Nhạc Ly cũng ngẩng đầu lên nhìn kĩ Phượng Hủ. Da bạch mạo mỹ, khuôn mặt mỹ diễm dáng người nóng bỏng. Là một mỹ nhân hiếm thấy. Phượng Hủ vì phương tiện hành động đã mặc bộ đồ da làm ôm trọn cơ thể. Phác họa thân hình của Phượng Hủ càng thêm nổi bật. Đặc biệt nàng toàn thân sạch sẽ có điểm giống Nhạc Ly.

Phượng Hủ từ lúc Nhạc Ly xuất hiện đều vẫn luôn quan sát nàng. Không biết có giống như nàng, cũng trọng sinh.

Lần này nàng thề sẽ không bỏ qua cho những người kiếp trước đã thương tổn nàng.

Phượng Hủ nghĩ đến chính mình đời trước, từ nhỏ không có phụ thân, mẫu thân đối nàng động một chút là đánh là chửi, nàng cho rằng nàng nếu đủ nỗ lực là có thể được đến mẫu thân yêu thích, rốt cuộc trên đời nào có mẫu thân không yêu con cái của chính mình?

Nhưng Phượng Hủ sai rồi, liền tính nàng đem nàng tâm móc ra tới cũng không đổi được nữ nhân này nửa điểm yêu thích, bởi vì nữ nhân kia căn bản không phải nàng thân sinh mẫu thân.

Nhưng dù sao ơn nuôi dưỡng cũng như ơn sinh thành, tuy nữ nhân kia hay đánh nàng. Nhưng không vì thế mà Phượng Hủ hận nàng. Nàng được đi học, trúng tuyển vào trường đại học tốt nhất.

Bởi vì nàng mỹ mạo mà khiến cho đào hoa không dứt. Nam nhân thích nàng, nữ nhân lại ghen ghét với nàng vì nàng có được người họ thích tình cảm. Nàng cũng không để ý, mục tiêu duy nhất của nàng là nỗ lực học tập, sau này có thể tìm công việc tốt kiếm tiền. Nữ nhân kia cũng chỉ là người phải lo cơm áo gạo tiền mỗi ngày, sống ở tầng dưới, khó tránh khỏi cảm xúc buồn bực không vui.

Nhưng chưa kịp tốt nghiệp thì mạt thế tiến đến. Một hồi nhân gian địa ngục thực sự phát sinh. Lúc đó nàng chỉ là một nữ sinh bình thường. Không biết một chút gì để phòng thân.

Trong hoàn cảnh loạn lạc như thế, nàng muốn sống sót chỉ có thể tìm người che chở. Vậy nên nàng tìm đến Lão Vương. Tuy người thoạt nhìn khá hung, nhưng đối với nàng còn rất tốt. Chẳng qua hắn không chỉ có một mình nàng là nữ nhân. Còn có một người nữa tên là Khâu Kiều, người cũng như tên, kiều kiều khiếp nhược. Chính là thỏa thỏa một đóa bạch liên hoa.

Hai người hình tượng khác nhau rất lớn. Tuy vậy Phượng Hủ trong mạt thế này cũng không dám có ý kiến gì. Nhưng nàng không nghĩ Khâu Kiều không hề nhu nhược như vẻ bề ngoài.

Trong một lần bọn họ gặp gỡ tang thi triều, Khâu Kiều không chút do dự đẩy nàng ra làm lá chắn. Lúc ấy nàng không hề phòng bị nên mới trúng chiêu.

Khoảnh khắc đó nàng nghĩ lại toàn bộ nhân sinh của nàng. Đều là một chuỗi ngày không ánh sáng. Nàng không cam lòng.

Không ngờ sau khi tỉnh lại, nàng về tới lúc mạt thế xảy ra chưa được bao lâu. Lại gặp gỡ Giang Niệm Bắc khi nàng đang cự tuyệt Lão Vương làm hắn nữ nhân. Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời thỉnh cầu của nàng.

Lần này trọng sinh còn làm nàng thức tỉnh kim hệ dị năng. Giúp nàng sống sót trong mạt thế. Làm nàng nhân sinh thay đổi, có càng rực rỡ tương lai.

Chuyện cũ nghĩ lại làm Phượng Hủ cảm xúc thay đổi thất thường.

Nhạc Ly nhìn Phượng Hủ cũng có thể đoán được lai lịch của nàng. Trên người linh hồn như thế không ổn. Không là xuyên qua thì cũng là trọng sinh.

Bên trong kho lúa cũng không hề có tang thi nhị cấp nên bọn họ giải quyết lên còn tính nhẹ nhàng. Với lại bọn họ vừa mới hấp thụ tinh hạch, trong cơ thể vẫn còn dư thừa lực lượng.

Sau đó lại nhanh chóng khuôn vác lúa lên xe. Quá trình này tương đối dài lâu. Bọn họ cần phải ở lại qua đêm. Sáng mai mới có thể lên đường quay về.

"Ta sẽ gác đêm" Buổi tối không an toàn. Nhạc Ly không muốn ngủ thiển miên nên dứt khoát không ngủ. Dù sao bây giờ đối với nàng không ngủ một giấc không ảnh hưởng gì.

"Được. Vậy chúng ta nghỉ ngơi. Nếu có động tĩnh gì thì gọi bọn ta" Giang Niệm Bắc đồng ý, ở đây chiến lực cao nhất là Nhạc Ly. Nếu nàng có thể gác đêm, bọn họ cũng yên tâm.

"Hảo" Nói xong Nhạc Ly tìm một vị trí có thể quan sát mọi thứ xung quanh và ngồi ở đó.

Mọi người cũng tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Ở đây là kho lúa, nhiệt độ ở đây khá thấp. Cũng may bọn họ tìm được công tắc và điều chỉnh lại nhiệt độ.

Mỗi người nằm ở một góc.

Ban đêm mạt thế không hề có trăng cũng chẳng có sao. Đích xác tối đến mức duỗi tay không thấy năm ngón.

Bây giờ là lúc nửa đêm, là lúc con người đang chìm vào giấc ngủ sâu và cảnh giác lơi lỏng nhất.

Trong bóng đêm, có một thứ hình tròn di động phát sáng xanh lè đang tiến lại gần. Lại đi gần hơn, trông giống đôi mắt của động vật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play