Nhạc Ly cười cảm tạ, nếu không phải nhờ Do Mạn giúp đỡ, nàng thật đúng là không thể làm những người này hôn mê, họ đều có võ công.
Nàng không muốn họ đi đến tiên môn, nhưng nàng lại không thể đi một mình được, nên chỉ có thể dùng cách này. Thật xin lỗi họ quá.
- Không có gì, giúp tỷ cũng là giúp ta, bây giờ có thể mở kết giới ra chứ?
Do Mạn mục đích chính là cái này, nàng ngay từ đầu cũng không muốn ra ngoài, nhưng khi nhìn đến những di vật của sư phụ, Do Mạn có thể cảm giác được sự mong muốn, khát vọng của sư phụ hướng tới thế giới tiên nhân, nơi đó thực lực vi tôn, mà không phải thân phận. Nó có ý nghĩa rất lớn với những người như các nàng sinh ra không hề có dòng dõi cao quý.
- Bắt đầu.
Nhạc Ly lấy "đá tím" ra, cầm ngọc bội từ trong người Cổ Bàn, nàng đặt ngọc bội xuống bàn, lấy ít máu của Lam Họa, sau đó đặt "đá tím" vào lỗ hổng trên mặt chiếc ngọc. Chỉ thấy sau đó, ngọc bội phát ra ánh sáng chói mắt, khiến Nhạc Ly và Do Mạn đều vội vàng nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra, chiếc ngọc bội đã vỡ.
- Không thể nào, thất bại sao?
Nhạc Ly thất vọng, đến lúc này vẫn không được sao? Hít một hơi, Nhạc Ly bình tĩnh lại. Không đúng, nếu không truyền tin được thì sẽ không phản ứng chứ, chẳng nhẽ là tin đã được truyền đi, nhưng ngọc bội sẽ bị hủy, chắc chắn là như thế.
- Có lẽ là vì đã phát đi tin tức, nên nó sẽ tự động vỡ ra khi dùng xong, chúng ta thử chờ xem.
Nhạc Ly an ủi Do Mạn.
Do Mạn nhìn ngọc bội, lại nhìn Nhạc Ly, nàng cũng không có biện pháp tốt hơn, nên cũng chỉ đồng ý.
Một lúc sau, xuất hiện dị tượng, trời bỗng nhiên âm u, có tiếng sét đánh trên hoang đảo, xen lẫn trong tiếng sét đó, có tiếng xé rách vang lên.
- Do Mạn, chắc chắn họ đã đến rồi, chúng ta ra ngoài thôi, giúp tỷ đỡ Lam Họa lên.
Nhạc Ly thấy dị tượng, suy đoán rất có thể là tiên nhân đến, nhờ Do Mạn nâng Lam Họa dậy rồi cùng nhau ra ngoài. Nàng trong lòng có căng thẳng, sợ hãi và một chút vui mừng, có lẽ nàng sắp hoàn thành nhiệm vụ này.
- Tiểu Ly?
Lam Họa tỉnh lại, đầu óc có điểm mơ hồ, nàng nhìn xung quanh cảnh tượng.
- Ngươi đưa ta đến rồi sao?
- Đúng vậy, chúng ta đợi được rồi.
Nhạc Ly có hỏi ước nguyện lớn nhất của Lam Họa là gì? Lam Họa nói sau khi trải qua những sự tình đó, nàng đã không còn nhiều quyến luyến với thế giới này nữa. Nàng không trách bọn họ, chỉ có điều là thất vọng nhiều hơn, trên thế giới này nàng lại cô độc, nàng muốn đến thế giới mới, nơi nữ tử không bị trói buộc giống như ở đây. Có lẽ nàng có thể niết bàn trùng sinh.
Từ lúc xuất hiện dị tượng cho đến bây giờ chỉ vỏn vẹn nửa khắc. Nhìn phía trước một bước tường trong suốt đang mở ra, có người bước đến.
Người nọ có khuôn mặt thon thon hình trái xoan, đôi mắt to sáng ngời lấp lánh với ánh nhìn dịu dàng, mái tóc dài đen nhánh được cố định lại bằng chiếc trâm cài. Trên khuôn mặt trắng hồng đó, đôi môi đỏ như son với đôi mày lá liễu. Nàng uyển chuyển bước đi, y phục màu trắng làm tăng thêm khí chất tiên tử của nàng.
- Thật mỹ.
Nhạc Ly nhịn không được lên tiếng.
Lam Họa và Do Mạn cũng phục hồi lại tinh thần, vừa rồi mọi người nhìn một nữ nhân đến ngây người. Nghĩ lại có chút xấu hổ.
- Ta nhận được tin từ Ngọc bài của con ta ở đây? Con ta ở đây đúng không?
Vị nữ thần tiên mở lời, giọng nói nàng trong trẻo, chỉ cần nghe giọng là có thể cảm giác được đó là một vị mỹ nữ, trong đó còn kèm theo sự gấp gáp. Nàng là Hoa Thần của Côn Luân, năm xưa vì vô tình gặp phải kẻ thù của môn phái khi một mình dẫn theo hài tử, đã gặp phải tập kích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT