Một giây tiếp theo, con trăn gào thét với Trần Hạo.
Khi âm thanh vừa dứt, con trăn khổng lồ liền tấn công, tuy nhiên nó lại không tấn công Trần Hạo mà lao thẳng về phía Lôi Liệt.
“ Lôi Liệt nhanh nhẹn né sang một bên và tung một cước, con trăn bị đá bay ra sau vài mét, tuy nhiên việc này càng làm nó trở nên tức giận, liền há to miệng đầy răng nanh tiếp tục phi tới “ Con trăn khổng lồ này dường như cũng không phải loài trăn bình thường, nó có sức mạnh rất đặc biệt và tuổi thọ của nó có thể lên tới hàng nghìn năm.
“Mau lùi lại, để ta đối phó!”
Ngay lúc này, Trần Hạo phi lên trước và nói.
Nghe thấy lời nói của Trần Hạo, cả ba người lập tức lùi lại sau Trần Hạo.
Rốt cuộc trong bốn người bọn họ thì Trần Hạo vẫn là lợi hại nhất.
Con trăn lúc này liền dữ tợn phi tới với tốc độ rất nhanh.
Thân thể to lớn lao trên mặt đất, cảm giác cả vùng đất đều bắt đầu rung lên.
Con trăn khổng lồ lao tới trước mặt Trần Hạo, tự nâng cao mình, há to miệng muốn cắn vào đầu Trần Hạo.
Nếu như lần này bị trúng, e rằng không chết cũng bị thương nặng.
Nhưng … Trần Hạo sẽ không để con trăn khổng lồ này được như ý.
Trần Hạo lúc này mới rút Tinh Uyên Kiếm ra.
“Vút “ Một đường kiếm.
Trần Hạo đã trực tiếp xẻ thịt con trăn này.
“Xì xì!”
Một lúc sau, con phì phò.
Trong phút chốc, máu chảy khắp mặt đất.
“Súc sinh, chỉ bằng ngươi cũng muốn xử lý chúng ta!”
Nói xong, Trần Hạo vọt lên, trực tiếp dùng Tinh Uyên Kiếm đâm vào thân con trăn khổng lồ.
Con trăn khổng lồ vùng vẫy một lúc, sau đó ngã vật xuống đất và chết.
Đơn giản và gọn gàng, Trần Hạo đã giết chết con trăn khổng lồ này chỉ bằng 1 2 nhát chém.
“Xong rồi!”
Giải quyết xong con trăn, Trần Hạo gọi ba người Chân Cơ.
Ba người Chân Cơ sau đi tới.
Bước tới xác con trăn khổng lồ.
“Con trăn này to quá!”
Lôi Liệt không khỏi cảm thán.
Một con trăn lớn như vậy thực sự là lần đầu tiên họ nhìn thấy nó, nó thực sự lớn gấp cả mười lần những con trăn mà họ từng thấy trước đây.
“Con trăn mà chúng ta gặp trước đây cũng vậy.
Những con vật ở đây có chút gì đặc biệt và chúng đều rất to!”
Chân Cơ cũng liền đưa ra nhận định của mình.
“Có thể là do thạch lân đỏ, đã gây ra những thay đổi nhất định trong gen của những con vật này!”
Trần Hạo lên tiếng về điều đó.
“Ta chưa bao giờ được ăn thịt trăn, chúng ta phải nếm thử thôi!”
Lôi Liệt nhìn thịt trăn trên mặt đất nói.
“Tiểu tử, chỉ biết ăn thôi, nếu như vừa rồi không phải có ta ở đây, e rằng ngươi đã bị con trăn này ăn mất rồi!”
“Ừm … Trần huynh, có ngươi rồi, ta tin tưởng ngươi sẽ không để cho ta gặp phải phiền toái.”
Lôi Liệt cũng vội vàng nhìn Trần Hạo cười đáp.
Ai bảo hắn không có năng lực bằng Trần Hạo, nếu như có như vậy, hắn nhất định sẽ xử lý con trăn khổng lồ này.
“Được rồi, đừng nịnh nữa.
Đi xẻ thịt trăn đó đi.
Ta nhóm lửa nướng lên ăn, ăn xong chúng ta lại tiếp tục lên đường!”
Trần Hạo cũng bất đắc dĩ ra nói với Lôi Liệt.
Mấy người liền lấy thịt trăn lên.
Chẳng mấy chốc, Trần Hạo nhóm lửa rồi cho thịt trăn vào nướng chín.
“Trần huynh, cái hang này hôi quá, không ngờ con trăn này sống trong đó!”
Lôi Liệt lại nhìn Trần Hạo rồi nói, hắn chỉ nghĩ cái hang này không đơn giản, mùi hôi quá, nhất định có động vật ở trong đó.
Chắc hẳn họ đã làm phiền giấc ngủ của con trăn, khiến con trăn tò mò chạy ra ngoài kiểm tra.
Nhưng cuối cùng, con trăn khổng lồ lại chết trong tay Trần Hạo, nó trở thành thức ăn trong miệng bốn người Trần Hạo.
Không thể nào, đây là chuỗi sinh học, sống chết đều diễn ra theo tự nhiên.
Gặp phải Trần Hạo, thật xui xẻo cho con trăn khổng lồ này.
Sau khoảng nửa tiếng, cuối cùng thịt trăn đã được nướng chín, bốc mùi rất thơm.
Thịt trăn quay, đây là món mà hầu hết mọi người đều có thể ăn được, kể cả ở thành phố.
Xử lý xong, bốn người Trần Hạo ngồi ở cửa động bắt đầu thưởng thức.
Sau khi bốn người thưởng thức, cuối cùng họ cũng no căng bụng.
Thành thật mà nói, thịt con trăn này thực sự rất ngon “Nấc!”
Lôi Liệt nấc lên một tiếng dài.
“Ăn no rồi, trong đời ta chưa từng ăn thịt trăn ngon như vậy.
Lần đầu tiên trong đời ăn ngon như vậy!”
Lôi Liệt kêu lên với vẻ mặt thoải mái.
Thịt trăn không phải là thứ mà hầu hết mọi người có thể ăn một cách tùy tiện.
Rốt cuộc, bên ngoài, thịt trăn bị cấm là thực tế.
Nhưng ở đây không giống như vậy, không ai quan tâm đến bọn họ ăn gì, đương nhiên là phải thưởng thức.
Sau khi ăn xong, bốn người chỉ đơn giản là thu dọn đồ đạc và lên đường trở lại.
Thời tiết bên ngoài cũng đã dịu đi, không có sấm chớp, toàn bộ khu rừng ở đây đã khôi phục, có rất nhiều tiếng chim hót líu lo.
“Trần Hạo, chúng ta đi qua khu vực có thạch lân rồi sao?”
Đi trên đường, Chân Cơ tò mò nhìn Trần Hạo, hỏi.
Trần Hạo nghe xong lập bốn ngườic lấy bản đồ ra xem thử.
Sau khi xem một hồi, Trần Hạo mới hồi đáp.
“Gần đến nơi rồi.
Chúng ta có thể vượt qua khu vực chứa thạch lân trong vài km.”
Rốt cuộc, vùng thạch lân bao phủ một diện tích rất lớn.
Từ hôm qua đến nay, bốn người của Trần Hạo chưa từng dừng lại, liên tục đi một đoạn đường dài.
Tuy nhiên, vẫn còn vài km nữa để vượt qua hoàn toàn toàn bộ khu vực chứa thạch lân này.
"Ngươi cho rằng những người thợ săn họ có đuổi kịp chúng ta không?" Chân Cơ lúc này nhìn Trần Hạo có chút lo lắng hỏi.
Trần Hạo nhìn ba người lắc đầu.
"Ta không nghĩ vậy.
Họ chắc chắn không biết rằng chúng ta đã rời khu vực núi Đá khu và thay đổi hướng đi, nhưng rất có thể họ đã ra khỏi khu vực này trước chúng ta.
Trần Hạo khẽ cau mày nói.
Đây là vấn đề khiến Trần Hạo cũng hơi lo lắng Nếu những người thợ săn rời khỏi khu vực chứa thạch lân sớm hơn nhóm Trần Hạo, có nghĩa là họ sẽ luôn bị chặn bởi những người thợ săn.
Ngược lại thì khác, nếu bốn người Trần Hạo rời khỏi khu vực chứa thạch lân sớm hơn tổ chức thợ săn, thì bốn người Trần Hạo sẽ chủ động hơn.
"Vậy chúng ta phải nhanh lên, không được để tổ chức thợ săn đi trước, nếu không chúng ta sẽ rất bị động!" Chân Cơ cũng lập tức hiểu được lo lắng của Trần Hạo, liền nhìn mấy người còn lại rồi nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT