Dịch & Edit: Hải Yến

“Người bí ẩn, ngươi không nhớ cái gì sao?”

Trần Hạo nghi ngờ hỏi Người bí ẩn.

Người bí ẩn khẽ lắc đầu, vẻ mặt đầy nghi vấn, thậm chí còn không nhớ được mình đã xảy ra chuyện gì.

“Người bí ẩn, ngươi tại sao lại nuốt phải hạt ma?”

Trần Hạo nhìn chằm chằm Người bí ẩn, hỏi. Nếu không phải Người bí ẩn nuốt vào hạt châu này, thì Người bí ẩn sẽ không như bây giờ.

“Ta nuốt hạt ma sao?”

Người bí ẩn nghe xong đột nhiên sửng sốt, trợn mắt ngoác mồm nhìn Trần Hạo, hỏi.

“Đúng vậy, ngươi vừa mới nuốt một quả cầu ma, khiến ngươi trở thành người điên và tấn công chúng ta!”

Trần Hạo giải thích mọi chuyện vừa rồi.

Người bí ẩn nhìn nhanh hạt ma trên mặt đất, vẻ mặt có chút kỳ quái. “Nhưng ta thật sự không nhớ gì cả, ta chỉ biết khoảnh khắc ngươi đưa chuỗi hạt ma cho ta, sau đó ta không biết đã xảy ra chuyện gì!”

Người bí ẩn không nói giỡn.

Trần Hạo nhìn Người bí ẩn, cảm thấy Người bí ẩn không nói dối nữa, cảm thấy những gì Người bí ẩn nói là thật.

Có vẻ như vấn đề nằm ở quả cầu ma và chắc hẳn có gì đó không ổn với quả cầu ma.

Mà Trần Hạo chính mình cũng đụng phải ma cầu, hắn sao lại không có việc gì, trong này tồn tại loại chuyện kỳ quái gì? Sau khi thư giãn một lúc, Trần Hạo nhờ Lôi Liệt mang tấm vải trắng bọc hạt ma vào trong ba lô.

Tốt hơn hết là đừng mang cái thứ ghê gớm ấy vào thân, ai biết được sau này sẽ ra sao.

Chẳng mấy chốc, năm người Trần Hạo cuối cùng cũng tìm được cơ quan và rời khỏi lãnh địa của ma tộc.

Sau khi rời đi, năm người không ở dưới chân núi, mà là lên núi.

Lúc này, toàn bộ bên ngoài đã từ phương bắc ầm ầm truyền đến, tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng. “Nơi này sao lại có tuyết rơi!”

Sau khi xem qua, Lôi Liệt đột nhiên kêu lên.

“Đừng lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần tìm một chỗ trú tạm đã!”

Trần Hạo nhìn xung quanh và nhắc nhở bốn người

Sau đó, năm người lên núi tìm kiếm

Sau khi tìm kiếm một lúc, họ tìm thấy một cái hang tối. Năm người Trần Hạo nhanh chóng tiến vào sơn động, lúc này toàn bộ bên ngoài tuyết đã rơi, gió cuồng bạo thổi qua.

May mắn thay, năm người bọn họ đã kịp thời tìm được một nơi thích hợp để trốn, nếu không, năm người bọn họ sẽ phải chôn chân trên ngọn núi này bởi trận bão tuyết lớn.

"Hả? Có mùi hôi quá, ở đây có mùi gì?"

Vừa vào trong sơn động, Trần sư huynh nhéo mũi, cau mày kêu lên.

Nghe được lời của Trần Hạo, tất nhiên bốn người họ cũng ngửi thấy mùi hăng hắc và cực kỳ tanh nồng này, thật sự khiến bụng người ta sôi trào, không khỏi muốn nôn ra ngoài. Nhưng bọn họ lúc này không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ở chỗ này đợi đến khi bão tuyết bên ngoài tan mới có thể rời đi.

"Hãy bình tĩnh, đây có lẽ là nơi mà một số động vật ở!"

Trần Hạo nhìn Lôi Liệt nói gì đó.

Chỉ là, Bão tuyết dường như không hề dừng lại.

Trong vô thức, năm người Trần Hạo lần lượt nhắm mắt nghỉ ngơi, một ngày đêm không nghỉ, cả người đã kiệt sức rồi.

Giấc ngủ này không thành vấn đề, điều quan trọng là họ hoàn toàn không biết tình hình hang động nơi mình đang ở. Một lúc sau, hai chấm đỏ đột nhiên sáng lên trong hang.

Những chấm đỏ lâu lâu lại sáng lên, giống như là con mắt.

Trong giây tiếp theo, một con gấu trắng khổng lồ từ từ bước ra khỏi hang.

Khi gấu trắng nhìn thấy năm người Trần Hạo đang nằm nghỉ ở cửa động, nó nhìn thẳng vào Lôi Liệt gần nhất.

Lúc này, năm người Trần Hạo còn không biết nguy hiểm sắp tới, đều chìm đắm trong giấc ngủ không ngơi nghỉ.

Lúc này chỉ thấy con gấu trắng đang tiến lại gần Lôi Liệt, thè lưỡi ra khỏi miệng, và sau đó liếm dữ dội trên mặt của Lôi Liệt. "Ồ, đừng làm phiền nữa, Trần sư huynh, để ta ngủ một giấc, bên ngoài gió tuyết đã ngừng rồi sao?"

Lôi Liệt cũng không quan tâm lắm, vươn tay vỗ vỗ mặt anh nói.

Khi vỗ tay lên một vật có lông, Lôi Liệt lập tức tỉnh táo lại, trong lòng cảm thấy có chút không đúng.

Lúc này, bốn người Trần Hạo đều đang nhìn chằm chằm vào Lôi Liệt, không ai trong số đó có thể ngờ rằng trong hang động này sẽ có một con gấu trắng to lớn sinh sống.

“ Thì ra chỉ là một con gấu trắng “ Trần Hạo khẽ nói. Thực tế với võ công của năm người bọn họ thì con gấu này chỉ cần một chưởng là tan xác.

Ngay sau đó, con gấu trắng đột nhiên gầm lên và há to miệng.

"Gừ!"

Con gấu trắng cũng trực tiếp lao thẳng về phía năm người Trần Hạo.

Lôi Liệt vô thức liếc nhìn lại và thấy con gấu trắng đang lao tới, anh không hề sợ hãi.

“Gấu đại ka, ngươi cũng thật là ghê gớm quá đi!” Trần Hạo lúc này đã lộ ra Tinh Uyên Kiếm, hắn muốn giết con gấu trắng to lớn ngay lập tức.

” Để ta xử lý con gấu cho!”

Trần Hạo bình tĩnh nói với bốn người bọn họ.

Sau đó, con gấu trắng đã đến trước mặt Trần Hạo.

Trần Hạo chỉ quơ quơ Tinh Uyên Kiếm trong tay mà không nói lời nào.

“Xì xì!”

Một âm thanh xé toạc vang lên. Chỉ thấy Tịnh Uyên Kiếm đam vào bụng con gấu trắng, nhưng chỉ sượt qua một lớp da và không làm con gấu trắng bị thương chút nào.

“ Sao con gấu trắng này lại mạnh vậy, chẳng lẽ ở nơi này gấu cũng có võ công sao. Nghĩ lại có lần hắn đã gặp một con bò điên có võ công. Hắn không khỏi sửng sốt. “

Con gấu trắng lúc này trở nên tức giận, giậm chân kịch liệt trên mặt đất, rồi lại tung đòn tấn công dữ dội vào Trần Hạo.

Trong tích tắc, con gấu trắng đã đến trước mặt Trần Hạo. Con gấu trắng mạnh mẽ nhấc chân lên và chụp vào đầu Trần Hạo.

Nếu như bị chụp trúng, thật không biết sẽ thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play