“Cậu đùa gì vậy, mới vừa rồi còn thấy cậu cầm nó mà?”

Vài người đã tới cổng, có cậu ấm khuyên anh ta.

,nhưng vừa rồi chẳng phải tôi vội đi vệ sinh sao? Tôi đỏ xe bên đường rồi vào.

rừng đi vệ sinh, tiêu rồi tiêu rồi, khi đó trong tay tôi vẫn căm vé vào cửa, nhưng sau khi đi xong hình như không nhớ được là cầm thứ gì nữa, chắc là làm mất ngay lúc đó rồi!”

Nhìn thì có vẻ mọi người đều đang giêu cợt anh ta nhưng thực ra cả nhóm chơi với nhau cũng khá thân.

Thế là mọi người đều hơi sốt ruột.

“Tìm lại xem, nếu còn không có nữa thì quay về tìm thôi “Vậy thì xa quát”

Mọi người bàn bạc, muốn nói với nữ tiếp tân một câu, có vé vào cửa nhưng bị mất rồi, có thể cứ thế mà vào không.

Nhưng nữ tiếp tân trực tiếp từ chối “Có chuyện gì vậy?”

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồ vest đi tới, nhìn nhóm nam nữ.

“Cậu là cậu Chu – Chu Trạch?”. Truyện Thám Hiểm

Mặt người đàn ông trung niên vốn đang lạnh nhạt nhưng khi nhìn thấy người kia bị mất vé, thì mặt mày tự dưng hớn hở hẳn lên.

“Câu còn nhớ tôi không? Khi đó tôi với ba cậu, ông Chu Thiên Hào có dùng cơm trong một nhà hàng ở Tô Châu, lúc đó cũng có cậu nữa!”

Người Giám đốc trung niên cười nói.

“À à, tôi nhớ ra ông là Giám đốc Lý Thiên của công ty du lịch phải không?”

“Phái phải phái, là tôi là tôi, giờ cậu đang gặp chuyện gì vậy?”

Lý Thiên cười hỏi.

Bình thường có cảm giác tính cách của Chu Trạch rất dễ gần, nên tất cả mọi người đều thích đùa với anh ta, nhưng ở Tô Châu, tài sán cá tý cúa nhà anh ta cũng được xem là nhà giàu.

Hơn nữa cũng rất dễ thấy, Chu Trạch là trung tâm của nhóm nam nữ này.

Cho nên dù có rắc rối đến đâu thì khi nghe Chu Trạch gặp chuyện, đâu ai trong bọn họ muốn bỏ đi chứ.

Đặc biệt là mấy cô gái đó.

“Ha ha ha, vậy thì dễ rồi, Giám đốc Lý, vẻ vào cống của tôi bị mất rồi, nhưng mà quay lại tìm thì cũng chẳng dễ tìm, muốn hói ông có thể để tôi vào thẳng mà không cần vé không?”

Chu Trạch cười nói, trong mắt anh ta, việc này có là gì đâu.

Qua quít lấy lệ một câu rồi nhấc chân đi vào.

“Không được đâu cậu Chu!”

Lý Thiên ngăn lại, “Nếu là bình thường thì cậu Chu muốn thế nào cũng được, nhưng trường hợp lần này thì không giống, tôi nói thẳng ngọn ngành với cậu vậy, dạ hội du thuyền lần này, bề ngoài thì là cậu Hoàng ở Tô Châu đứng ra tổ chức cho các cậu ấm cô chiêu đến chơi, nhưng thực ra cậu Hoàng chủ yếu là muốn mời cậu Trần ở Kim Lăng!”

“Cậu Trần?”

Chu Trạch và mấy người kia đưa mắt nhìn nhau.

“Khụ khu, có thể cậu không biết cậu Trần, nhưng phố thương mại Kim Lãng chắc là cậu phải biết chứ?”

“Vớ vần, ở đó được ca tụng như vàng trên giấy của Kim Lăng, mức doanh thu ở đó quá thực không đùa được đâu, trước đây tôi còn muốn đến sơn trang chơi, cuối cùng suýt thì không thanh toán nổi đó!’ Chu Trạch không kìm được nói.

“Ôi ði, đừng nói là sơn trang suối nước nóng, thực ra là cả con phố thương mại Kim Lăng đều là của một người, chính là cậu Trần này đẩy!”

“Cái gì!”

Chu Trạch hoảng hốt Mấy cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ta cũng rất kinh ngạc.

Quả thật một số cậu ấm rất có tiền, nhưng đều là tiền của ba bọn họ cả, còn kiểu có cả sản nghiệp như Trần Hạo, mà còn là sản nghiệp lớn đến vậy thì ngầu quá rồi, đứng sau anh lại là những người thế nào nữa chứ? Mọi người ngạc nhiên “Vi vậy cậu Chu à, việc vào cống lần này quả thực rất nghiêm ngặc, chỉ sợ có người nào đó lại muốn gây rối hoặc là lũ chó sản lén lút chụp được cái gì!”

Lý Thiên kiên nhắn giải thích.

“Được rồi được rồi, vậy đế bọn tôi quay về tìm xem!”

Kết quả lái xe tìm cả buổi cũng chẳng tìm thấy gì.

“Đệch, chẳng lẽ tôi không được vào?”

Chu Trạch cay đẳng nói.

Mỗi người chí có một tấm vé vào cổng, mà vé cũng chẳng phải hàng hóa, nói mua là có thể mua được.

Lúc này, nữ nhân viên tiếp tân nãy giờ vẫn đứng ớ một bên bứt rứt đến đỏ rực cả mặt.

Quả thực là vừa rồi cô ta có vài lời muốn nói, nhưng lại không dám vì chuyện ‘Giám đốc Lý Thiên nói cũng dọa người quá Bởi vi vừa nãy cô ta cũng gặp được một người rất khả nghỉ đi vào trong.

Nói hay là không nói đây? Nồi ra thì sợ bị đuổi việc, nhưng nếu như không nói, nghĩ mà xem, dạ hội lần này võ cùng long trọng.

Có giết cô ta thì cũng không gánh nối trách nhiệm đầu.

Cuối cùng… Nồi! Nữ nhân viên tiếp tân lập tức mở miệng: “Giám đốc Lý, cậu Chu, hai người đừng.

lo lắng, về của cậu không tìm được, chắc là nó bị người ta nhặt mất rồi!”

ai nhặt?”

“Cái gì? Chu Trạch vội hồi.

Lúc này, nữ nhân viên tiếp tân tên Trương Hồng lập tức kể hết tất cá những.

nghỉ ngờ mà vừa nãy cô ta thấy.

“Cô ơi là cô, sao lúc đó cõ không gọi tôi một tiếng, nếu như xảy ra chuyện gì thì hai chúng ta ai đều sẽ gặp rắc rối cô có biết không hát”

Lý Thiên vỗ mạnh vào đủi một cái.

Cũng oán hận cái tên tăm thường mà Trương Hồng miều tá lại.

Ngay lập tức bảo Trương Hồng mau chạy đi tìm.

Mấy người bọn Chu Trạch cũng cùng nhau đi vào.

Nhưng Trần Hạo bây giờ vẫn chưa biết là có chuyện gì.

Chí cám thấy Golden Sandy Beach này thật sự là vừa lớn vừa đẹp.

Tiếng sóng biển đang rít gào, buổi tối ở đây sẽ tổ chức dạ tiệc, chắc là sáng khoái lảm.

‘Ở bên cạnh chính là một khách sạn bungalow hướng ra biển.

Trần Hạo cầm vé vào cổng, đến khách sạn dưới sự hướng dẫn của một nam nhân viên lễ tân khác.

‘Vừa nãy Bạch Tiểu Phi đã gọi cho Trần Hạo.

Bọn họ vẫn đang ở bên ngoài khách sạn, chưa ngú dậy, không ngờ rắng Trần Hạo có thể đến sớm như vậy.

Sẽ lập tức đến tìm Trần Hạo.

“Đứng lại, mau báo cậu ta đứng lại!”

Bông nhiên lúc này, Lý Thiên chạy như điên đến, thấy Trần Hạo sâp vào thang máy, ông ta lớn tiếng gọi.

Trần Hạo nhìn thấy một nhóm người đang chạy về phía mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play