"Mã thiếu!" Một lúc sau, Mã Vĩnh Tân dẫn người đi tới.

Khi nhìn thấy con trai hấp hối, ông đã rất đau khổ.

Gia tộc Chu đã bị Mã gia đã cai trị toàn bộ vùng đất trong nhiều năm.

Bây giờ,trong khu vực, Mã gia là một gia tộc độc nhất.

Không ngờ Mã Tử Cường, người con trai duy nhất được Mã Vĩnh Tân được coi là người thừa kế tương lai của Mã gia lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

"Là các ngươi tổn thương thiếu gia?" Mã Vĩnh Tân lúc này tràn đầy sát ý, nhìn chằm chằm Thất Sát.

Mà khí thế trên người vừa mới toát ra.

Chính là Thất Sát kinh ngạc quỳ rạp trên mặt đất.

Cửu phẩm đại luân vương, quả thực quả khủng bố.

Mã Vĩnh Tân khí thế như thế nào mà bảy người này có khả năng chịu đựng được? "Không! Đại nhân, thiếu gia, bị Chu Nặc,là con gái Chu gia cấu kết với một tên tiểu tử gây ra, tiểu tử đó còn lấy đi bản đồ của Thung lũng U Minh mà Mã Thiếu chiếm đoạt được, chúng tôi bảy ngươi lao tới xuất kich cướp đoạt lại.

Nhưng hắn lại đá bay thiếu gia lên để chống cự, thương thế thiếu gia không liên quan gì đến chúng tôi hết! " Cầm đầu là 1 vị mù lòa khóc ròng nói.

"một tên tiểu tử?" Mã Vĩnh Tân giọng nói vô cùng lạnh lùng.

"Hừm, bọn hắn cướp được bản đồ, nhất định phải đến U Minh thung lũng càng sớm càng tốt, hiện tại vẫn chưa đi xa.

Tính mạng của thiếu gia đã được ta ổn định rồi.

Các ngươi hộ tống thiếu gia trở về đi, ta sẽ đi và giết con chó này và chiếm lại bản đồ! " Mã Vĩnh Tân lạnh giọng nói.

Đồng thời, trong mắt hắn lóe lên một vẻ đầy sát ý.

Bùm! Trước khi mọi người cúi đầu, liền nhìn thấy một tia sáng và bóng đen, Mã Vĩnh Tân đã biến mất.

Trên đường xá bên trong.

"Này, tại sao lại dừng lại? Với bản đồ của nhà chúng ta, trước khi trời tối ngươi có thể vào U Minh Thung lũng.

Bây giờ chỉ còn cách một bước không còn xa nữa đâu!" Trần Hạo nhìn thấy, đột nhiên dừng lại.

Chu Nặc không khỏi hỏi.

"Không sai, thiên nhãn của ta đã nhấp nháy khó chịu, cho thấy chuyến đi này của chúng ta là một điềm báo xấu.

Ta đã phế Mã Tử Cường đó, ta nghĩ, Mã gia này sẽ không chịu bỏ qua, có lẽ vào lúc này, bọn hắn đã biết được hết rồi, đi rất nhanh hướng vê Thung lũng U Minh rất nhanh, cho nên, hiện tại Thung lũng U Minh tạm thời không thể đi vào! " Trần Hạo nói.

"Không thể nào?" Chu Nặc nói.

"Sao không, Mã gia trong miệng ngươi cố thủ mấy trăm năm, ngươi cho rằng người trong nhà bọn hắn đều là đồ ngốc sao?" Sau khi Trần Hạo nói xong, nơi đây dò xét: "Hiện tại, trước tiên chúng ta hãy ẩn thân, sau đó im lặng rồi tùy cơ ứng biến!" Nhưng giọng nói của anh vừa mới rơi xuống.

Chính là nghe được chung quanh tiếng gió rít gào.

"tiểu tử thúi, chạy đi đâu!" Bạn Một tiếng gầm vang lên ở tất cả các hướng gần như vào lúc này.

Bão cuồng phong, Diệp Phiêu lạnh! Rầm rầm! Với một âm thanh, liền thấy đám lá hỗn độn trên bầu trời đang ngưng đọng nhanh chóng, và nhanh chóng đông đặc lại thành một quả cầu to lớn.

Mang theo đầy sát khí, trực tiếp lăn về phía Trần Hạo.

Cảnh giới tu vi Cửu phẩm Đại luân vương! Trần Hạo mí mắt nhói lên.

Kéo cánh tay Chu Nặc, không ngừng lui về phía sau.

Nhưng quả bóng khổng lồ này bay cực nhanh.

Tốc biến!  Cầm vai Chu Nặc nhún một phát, hai người nhảy lên không trung.

Bùm! Có một tiếng nổ dữ dội, mặt đất run chuyển, cây cối rậm rạp xung quanh trong phút chốc tan vỡ.

Những chiếc lá hỗn độn biến thành những chiếc tơ liễu, bay khắp bầu trời.

Trần Hạo liên tiếp lui về phía sau mấy bước, cái này rõ là chân khí, đơn giản là quá mạnh.

"Thật tốt một tên tiểu tử, dám đả thương con trai Mã Vĩnh Tân của ta.

Hôm nay lão phu nhất định giết ngươi để báo thù cho con trai ta.

Đồng thời giao nộp bản đồ ra, và ngoan ngoãn lãnh cái chết đi!" Phía trên những cây cao.

Mã Vĩnh Tân hai tay ôm lại khoanh trước ngực, chậm rãi rơi xuống như thần.

Mã Vĩnh Tân, Mã gia gia chủ, tu vi cửu phẩm đại luân Vương.

Sức mạnh thần thông đều là rất lớn.

"Trần Hạo, chúng ta phải làm sao bây giờ, hắn tới quá nhanh, mà tu vi cực kỳ cao!" Chu Nặc liều mạng kéo cánh tay Trần Hạo.

Mà Trần Hạo hiển nhiên cũng đánh giá thấp thực lực của một cửu phẩm.

Trên thực tế, ngay khi thiên nhãn của Trần Hạo cảm giác được, Trần Hạo liền mang Chu Nặc rời đi.

Dù sao thì hắn cũng là một cửu phẩm đại luân vương, tốc độ của hắn không còn có thể so với tốc độ của một tu sĩ bình thường được.

Trần Hạo lúc này cũng đang nhanh chóng tính toán trong lòng.

Vừa rồi một kích của Mã Vĩnh Tân, Trần Hạo hiểu được khoảng cách về thực lực của hai người, đối đầu mà nói, đó chỉ đơn giản là tử chiến.

Dù sao đây cũng là Cửu phẩm, ngay cả anh sở hữu Cửu chuyển Nguyên Thần cũng khó có thể đột phá trạng thái này.

"Hảo tiểu tử, ngươi còn trẻ như vậy, đã là bát phẩm xa luân vương.

Xem ra hôm nay lão phu không diệt từ ngươi, e rằng sau này sẽ nuôi hổ dữ!" Sau khi Mã Vĩnh Tân nhìn về phía Trần Hạo, hắn nhìn với trạng thái của Trần Hạo đều kinh ngạc.

Sau đó, sát khí lộ ra trong mắt, quyết tâm giết Trần Hạo càng cho bằng được.

"Không sao, thử xem sao!" Trần Hạo nghĩ ra một ý tưởng.

Lúc này mới giơ tay lên: " Mã gia lượng thứ, chờ một chút, ta tuy là Trần Hạo, đã là bát phẩm xa luân vương, nhưng ngươi cũng biết chênh lệch khoảng cách cùng là lớn biết bao.

Nếu hai chúng ta quyết chiến với nhau như thế này, ta chắc chắn Sẽ không phải là đối thủ của Mã gia đây! " "Ha ha, tiểu tử, nếu ngươi đã nói như vậy, vậy nên đánh như thế nào?" "Đề nghị của ta là chúng ta mỗi người xuất ra 3 chưởng, sau khi đã qua 3 chưởng, xem ai ngã xuống! Đương nhiên, Mã gia cũng có thể từ chối, dù sao thì quyền chủ động bây giờ nằm trong tay ngài!" Trần Hạo nói.

"Ha ha, hảo tiểu tử, ngươi muốn dùng tuyệt chiêu khích tướng sao? Chẳng qua là con trai ta bị ngươi đánh tàn phế còn nửa cái mạng.

Hôm nay dù có nói bao nhiêu cũng không thoát khỏi cái chết.

Tuy nhiên, thật sự rằng bản thân ngươi chân Nguyên khác với người thường.

Nếu như đạt được chân nguyên của ngươi, dùng trên thân cho con ta, đó sẽ là một phương thuốc rất tốt! " "Như thế củng được, trong lòng lão phu củng thực sự sợ lúc hỗn chiến, sẽ trực tiếp phá hủy chân nguyên của ngươi.

Được rồi, ta hứa với ngươi! Chúng ta mỗi người một chưởng xuất kích!" Mã Vĩnh Tân cười nhạo một tiếng, chậm rãi đáp xuống, đứng ở trước mặt Trần Hạo.

"tiểu tử thúi, xuất chưởng đi!" Mã Vĩnh Tân ôm vai, không thèm để ý chút nào.

"Vậy thì tôi sẽ không khách khí!" Trần Hạo luân chuyển chân khí trong cơ thể và nâng tất cả chân khí lên trên lòng bàn tay.

Anh một chưởng thật mạnh vào Mã Vĩnh Tân.

bùm! Một chưởng từ bàn tay đi ra, Trần Hạo cảm thấy cảm giác lòng bàn tay như tê liệt đâu đớn, lòng bàn tay này như va vào một ngọn núi lớn cũng không thể phá vỡ lớp phòng ngự của Mã Vĩnh Tân.

Bùm! Chân khí bắn ngược, Trần Hạo trực tiếp lui về phía sau mấy bước.

Cửu phẩm Đại Luân Vương, khoảng cách giữa những thứ này đơn giản là quá lớn! Trần Hạo trong lòng thất kinh.

"Chưởng thứ hai!" Mặc kệ, Trần Hạo đem hết toàn lực, lại đánh ra chưởng thứ hai.

Lần này phản đòn nghiêm trọng hơn trước.

Trần Hạo trực tiếp bị phản đòn xuyên qua lưng, nôn ra máu, lui về phía sau.

"Hahaha, tiểu tử ngốc, tuy ngươi chưa phải là bát phẩm luân xa vương, trên đời hiếm thấy, nhưng ngươi căn bản không có cách nào có thể phá vỡ Hỗn Thiên hộ thể của ta!" "cho nên ngươi ở trước mặt ta, ngươi chỉ có lãnh cái chết!" Mã Vĩnh Tân ngẩng đầu cười nói.

"Trần Hạo,còn lại ngươi làm được không?" Chu Nặc từ bên cạnh lo lắng hỏi.

"một chưởng cuối cùng!" Trần Hạo chống đỡ thân thể đứng lên, nghiến răng nghiến lợi.

Thu hồi khí tức điều động chân khí, trực tiếp hướng về Mã Vĩnh Tân lần nữa.

"Hahaha, vô dụng!" Mã Vĩnh Tân lắc đầu.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo,hắn đã bị choáng.

Liền thấy Trần Hạo nhắm mắt trong không khí, trên trán lại mọc ra một con mắt khác.

Một luồng sáng ánh vàng mạnh mẽ trực tiếp phát ra.

"Cái gì?" Mã Vĩnh Tân kinh hoàng...

vkl, idol chơi hàng nón, khôn thế 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play