Hứa Nam cười lạnh nói: “Chính là cậu tai”

Ngay lập tức, sắc mặt của Ninh Phàm trở nên thú vị, ồi rút bàn tay vốn định bắt tay với Trần Hạo.

Anh ta chuyển sang võ vai Trần Hạo: “Người anh em Trần Hạo, ha ha, từ lâu đã nghe danh của cậu.

Tôi đã gặp bạn gái cũ Dương Hạ của cậu rồi, rất xinh đẹp, tôi thay mặt cho anh em của tôi đã cướp bạn gái cậu xin lỗi cậu nhét”

“Đúng rồi, sau này nếu cậu đến phố thương mại Kim Lăng chơi thì cứ nói tên tôi ra, sẽ được giảm ba mươi phần trăm đấy!”

Ninh Phàm thản nhiên nói để tỏ ý xin lỗi của mình “Anh Ninh Phàm, nhắc tên của anh cũng không có tác dụng gì, vì tên nghèo mạt này.

vốn không mua nổi đồ ở phố thương mại!”

Lúc này, mấy cô gái ngồi bên cạnh Triệu Nhất Phàm che miệng cười nói.

“Thì ra là vậy, tôi thất lễ rồi! Trước đây nghe Lục Thần nói cậu ấy thích bạn gái của một tên nghèo, tôi còn cho rằng bạn gái của cậu ấy cũng chẳng đẹp gì đâu.

Nhưng lúc đến trường các cậu gặp thì thấy rất xinh đẹp, thế nên theo bản năng tôi mới cảm thấy Trần Hạo là một người rất giàu có!”

Ninh.

Phàm vừa cười vừa nói “Sao có thể, ha ha..

Hứa Nam cười lớn: “Lúc đầu anh Phàm đề xuất ý kiến cho tên nhóc Lục Thần, bảo hẹn cô gái xinh đẹp.

Dương Hạ kia ra, dùng tiền mà đập vào mặt.

Kết quả Lục Thần chỉ cần dùng nửa tiếng nói chuyện weixin là đã cưa đổ rồi!”

Lúc này, đám bạn cùng phòng của Trần Hạo đã giận đùng đùng rồi.

Ngay đến cả Mã Hiểu Nam cũng tức giận.

“Các anh có ý gì? Có tiền hay lầm à?”

Dương Huy đứng dậy quát.

Mi mắt Ninh Phàm hơi giật một cái: “Cậu.

bạn, vấn đề không nằm ở tiền.

Bây giờ, ai có thể yêu chiều bạn gái nhất, thì người đó xứng đáng có được người đẹp! Nào người đẹp Triệu Nhất Phàm, nói xem anh nói có đúng không?”

Lúc này Triệu Nhất Phàm vẫn luôn quan sát Ninh Phàm.

Ninh Phàm xử lý việc ổn thỏa, vô cùng phong độ.

Cộng với ẩn tượng không tốt về Trần Hạo, cô ta gật nhẹ đầu.

Cô ta đã từng gặp Dương Hạ, loại người như Trần Hạo hoàn toàn không xứng.

“Có phải các người nghĩ người nghèo thì nên chết đi không? Nghèo thì không phải là người à? Các người có tiền thì có thể phá hoại tình cảm của người khác sao? Có thể tùy tiện lấy người khác ra làm trò đùa à?”

Lúc này, Trần Hạo vẫn luôn nhẫn nhịn đứng dậy.

Mắt anh đỏ ngầu, siết chặt năm đấm.

Giận không kiềm được mà nhìn Ninh Phàm.

Bọn họ vẫn luôn đùa bỡn mình, chế nhạo.

mình.

‘Vốn dĩ Trần Hạo định nhịn, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Mã Hiểu Nam.

Nhưng giờ khác này đây, anh không thể nào nhẫn nhịn được nữa! Triệu Nhất Phàm nhìn Trần Hạo đầy chán ghét, con người này không những nghèo.

mà còn không độ lượng đến mức này, người ta nói có mấy câu mà cũng không nhịn được à? Thoát cái, Hoàng Mao ở bên cũng tức giận.

“Trần Hạo, đệch mợ mày dám nói vậy với anh Phàm à, mày ra vẻ cái gì?”

‘Để thể hiện mình trước mặt Ninh Phàm, Hoàng Mao cầm một chai rượu quăng về phía Trần Hạo.

Cậu ta đánh Trần Hạo cũng không phải mới một hai lần.

Huống hồ là đứng trước mặt cậu Ninh – Ninh Phàm nữa.

“Trần Hạo, cẩn thận!”

Dương Huy nhanh tay lẹ mắt kéo anh sang một bên.

Chai rượu xoẹt một đường parapol bay.

thẳng ra ngoài: “Choang!”

một tiếng.

Bể cá phong thủy trưng bày chỗ cửa ra vào.

nát vụn theo tiếng vang! Ào ào! Tất cả đổ hết ra sàn nhà.

Hoàng Mao thot chốc ngây người.

‘Sắc mặt trắng bệch ra.

Ngay đến cả Hứa Nam và Ninh Phàm cũng giật mí mắt.

“Đệch! Đây là cá phong thủy đấy, đất thấy mẹ luôn!”

Hứa Nam trợn mắt nhìn Hoàng Mao, giọng điệu đã bắt đầu hoảng hốt.

Hoàng Mao nuốt ngụm nước miếng “Anh Đông, anh Phàm, em không ngờ thắng nghèo mạt rệp Trần Hạo lại né, em không, cổ ý đâu, thật sự không phải em cố ý! Nói xong thì cậu ta hung hăn trợn Trần Hạo.

“Đúng vậy, không thể trách Hoàng Mao.

được.

Trần Hạo, đứng chịu chút có sao đâu, cùng lắm thì cho cậu chút tiền chứ cậu né gì chứ?”

Mấy cô gái cũng bị dọa ngây người, bọn họ không một chút ngần ngại nào đều trách móc Tiần Hạo vì sao lại né đi! “Chuyện gì thế?”

Lúc này, nhân viên phục vụ đứng bên ngoài nghe tiếng động đã lập tức cùng một đám.

bảo vệ đi vào.

Nhìn thấy bể cá phong thủy trong phòng.

dành cho khách quý bị vỡ.

‘Tên dẫn đầu bảo vệ trợn mắt trừng cả đám.

người trong phòng: “Bà nó, đứa nào làm?”

Bể cá phong thủy, cá này là cá nhập từ.

Malaysia về, có quá nhiều thứ để nói nhưng chủ yếu vẫn là quá đất giát Nhưng đã bị đập vỡ rồi! Lại còn là đang trong ca trực của hãi Tên cầm đầu bảo vệ nhìn đến ngơ người.

“Anh Bưu, hiểu làm thôi! Hay là để em đi nói với anh Phi Hồng một tiếng?”

Ninh Phàm thấy thế thì lấy một điếu thuốc ra dâng lên.

Trương Bưu giơ tay nhận lấy: “Chao? Cậu Ninh à, đừng ở đó nói hiểu lầm không hiểu lầm gì đi, bể cá phong thủy đát giá bao.

nhiêu cậu cũng biết đấy.

Chuyện này tôi không giúp được gì đâu, phải lập tức liên lạc với quản lý!”

‘Thoắt mắt, Trương Bưu đã nói qua bộ đàm một câu.

Chắng bao lâu sau đã có một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi dẫn theo một đám người đi vào.

Anh ta chính là quản lý của quán karaoke Đế Hoàng, Lý Phi Hồng.

“Anh Phi Hồng!”

Ninh Phàm cười cười.

Lý Phi Hồng nhìn một đống lộn xộn trên đất.

Bỗng chốc nhíu chặt mày: “Tiểu Phàm, cậu.

làm sao thế? Phá anh à?”

“Em đâu dám anh Phi Hồng! Là một cậu em của em bất cẩn nên mới làm vỡ bể cá phong thủy!”

Ninh Phàm khách sáo.

Tuy anh Phi Hồng chỉ là một quản lý nhưng người làm ăn trên phố thương mại Kim Lăng đều biết hân xuất thân là cấp dưới của Tổng giám đốc Lý – Lý Chấn Quốc, là người rất được Tổng giám đốc Lý trọng.

dụng.

Đến cả cha anh ta gặp Phi Hồng còn phải nhượng bộ vài phần! Bấy giờ Hoàng Mao nuốt nước miếng bước ra: “Anh Phi Hồng, vừa nãy em nhất thời nóng giận, quăng bình rượu vào cậu ta nhưng cậu ta lại né đi nên mới trúng bể cá phong thủy ạ!”

Phi Hồng liếc Hoàng Mao một cái.

Sau đó, hắn đạp Hoàng Mao chúi nhụi rồi nhặt chai rượu lên đập thẳng vào đầu Hoàng Mao.

“Đệch mợ mày! Mày nóng giận à, ông đây còn nóng hơn nhé!”

TT Cả đám con gái bị dọa mất mật.

“Chuyện này thế nào? Bể cá phong thủy này để phối hợp với cách trang trí gian phòng.

này, vốn dĩ làm vỡ thì phải bồi thường gấp đôi, bốn trăm nghìn.

Nhưng bây giờ, nể mặt ba của Tiểu Phàm nên đền theo giá gốc, hai trăm nghìn! Đừng có nói anh Phi Hồng không nể mặt cậu!”

Nói xong Lý Phi Hồng đút hai tay vào túi rồi đi thẳng ra ngoài.

Đương nhiên sẽ có hai vệ sĩ đứng canh ở.

cửa.

“Làm thế nào đây? Anh Đông, anh Phàm, trong người em chỉ có năm nghìn thôi Hoàng Mao ôm đầu đầy máu tươi đứng dậy.

Hứa Nam tính toán: “Trên người tao cũng chí có năm mươi nghìn thôi! Mẹ nó, đây là tiền tiêu vặt của ông đây cả tháng sau đấy”

‘Thật sự Mã Hiểu Nam giận đến phát điên.

Nhưng bây giờ dù gì thì mọi người cũng là đến chúc mừng sinh nhật cô.

Không có lý gì xảy ra chuyện cô lại không.

lo Cô lập tức nói: “Chỗ tớ còn hơn mười nghỉn”

Toàn bộ mười mấy người trong phòng góp.

nhặt lại, đến cả Triệu Nhất Phàm cũng quyết định góp hơn mười nghìn tệ.

Cuối cùng thì góp vẫn chí chưa đến trăm nghìn tệ.

“Các cậu nghĩ cách trước, anh đi tìm anh Phi Hồng xem thử anh ấy có thể châm chước chút không!”

Ninh Phàm nói xong thì chạy thẳng ra ngoài.

Châm chước cái đít, anh ta không muốn mất tiền oan.

Những người trong phòng thật sự rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

“Khỏi sinh nhật sinh nhiếc gì nữa! Tớ gọi cho ba tớ là xong!”

Mã Hiểu Nam sốt ruột đến muốn nhảy lên.

Triệu Nhất Phàm cản cô ấy lại: “Hiểu Nam, sao có thể để cậu trả số tiền này được, ban đầu ai gây sự trước thì người đó chịu trách nhiệm trả chính!”

Nói xong thì cô ta nhìn Trần Hạo.

“Trần Hạo, nếu không phải do cậu ăn nói như vậy với anh Ninh Phàm thì Hoàng Mao.

có đánh cậu không? Thế nào? Bây giờ.

không ra vẻ nữa à, không nóng nữa à?”

Triệu Nhất Phàm lạnh lùng nói “Đúng thết”

Cả đám con gái cũng bắt đầu phụ họa theo.

Mã Hiểu Nam sốt ruột nói: “Xin các cậu đấy, đừng nói Trần Hạo nữa được không? Số tiền này không cần ai trong các cậu bỏ ra cả, sinh nhật tớ, dù thế nào thì tớ cũng sẽ chịu trách nhiệm số tiền này!!!”

Nói xong thì Mã Hiểu Nam bắt đầu gọi điện cho người nhà của mình.

Tuy đám người ký túc xá trưởng rất muốn giúp nhưng tiền sinh hoạt phí cả tháng của bọn họ cũng chỉ có hơn một nghìn.

Tuy bây giờ Trần Hạo đang rất tức giận, đặc biệt là đối với Ninh Phàm, Hứa Nam và Hoàng Mao.

Nhưng nhìn thấy Mã Hiểu Nam thế này, anh không cầm được lòng.

Tuy rằng quán này của mình nhưng Lý Phi Hồng kia cũng không biết mình.

Trần Hạo ở trong phòng không tiện gọi cho Lý Chấn Quốc.

Anh lập tức bình tĩnh nói: ‘Tôi đi vệ sinh trước chút!”

Nói xong, Trần Hạo đi ra ngoài.

Khi anh vừa ra khỏi phòng thì đám người Triệu Nhất Phàm trợn to mắt: “Ôi đệch, Triệu Nhất Phàm tớ lớn chừng này đã từng gặp kẻ hèn nhưng chưa thấy ai hèn thế này! Không bằng cả con gái nữa, thế là chạy rồi?”

Trần Hạo bây giờ đã đến phòng vệ sinh.

Chỉ có mình anh nên bảo vệ cũng chắng nói dì Trong phòng vệ sinh.

“Anh Chấn Quốc.”

“Cậu Trần! Gọi tôi là Chấn Quốc được rồi, cậu có gì dặn dò ạ?”

“Chỗ em gặp chút phiền phức…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play