Anh tưởng cô ấy đang tìm chính anh vì có chuyện gì xảy ra, hóa ra là muốn giúp cô ấy cầm một con vẹt.
Con vẹt này có thể nói.
Bằng cách nào đó, sau khi đến đây, điều đó trở nên bất khả thi.
Cô cảm thấy lần trước con bò sợ Trần Hạo, có lẽ con vẹt này cũng sợ Trần Hạo, cho nên mới nghĩ để Trần Hạo tự anh cầm lấy.
Trần Hạo bất lực lắc đầu.
Cũng thực sợ Lý Tú Tú cái này dây dưa, Trần Hạo gật đầu đồng ý.
"Không nghĩ tới, iểu tử ngươi còn rất có đường đấy,đó hẳn là Tần gia, ngươi thật sự có thể dựa vào được Tần gia, nhưng mà, Trần Hạo, cám ơn ngươi, hừ, thật ra để cho ngươi đi qua cầm một con vẹt cho ta, chỉ là một lý do... " Sau khi Lý Tú Tú đi cùng Trần Hạo xuống đất, chậm rãi nói.
"Ý ngươi là gì?" Trần Hạo tò mò cười.
"Có thể ngươi không biết Tần gia này và Vạn gia Tuyết Tuyết có ân oán gì sao, hiện tại ngươi đang ở với Tần gia, đi vào nhất định sẽ bị người của Vạn gia nhìn thấy, ngươi không muốn sống nũa sao! " Lý Tú Tú càu nhàu.
"Ồ, ta không hiểu, ý của ngươi là gì, ha ha, ok, dù sao củng cảm ơn ngươi rất nhiều!" Trần Hạo mỉm cười.
"Tú Tú, ngươi sao lại liên quan đến tiểu tử này, ngươi không phải thích hắn chứ?" Những người phụ nữ bên cạnh Lý Tú Tú đều che miệng nói đùa.
"Đi đi, đừng nói nhảm, ta làm sao có thể thích hắn!" Lý Tú Tú cứng họng.
Nhưng mà nói, Lý Tú Tú kỳ thật đối Trần Hạo ấn tượng rất tốt.
cô nghĩ Trần Hạo là người rất tốt, trái tim vô cùng nhân hậu.
Lý Tú Tú cùng bọn họ Vạn gia quen biết, có thể tự do ra vào khắp Hộ Long sơn thôn.
Bây giờ bọn họ đã tìm thấy một vị trí tuyệt vời và ngồi xuống.
Ngay cả Trần Hạo cũng được nhờ Lý Tú Tú,mà ngồi ở vị trí tương đối cao.
Trần Hạo vốn là không muốn đi.
Nhưng mà, lúc đầu nghe nói Lý Tú Tú có việc cần giúp, sau đó liền gọi chính anh ở bên cạnh.
Thứ hai, không sao, anh chỉ có thể nhìn những cao thủ sẽ tham gia cuộc thi từ phía dưới.
Nói cho cùng, thật sự là lần đầu tiên thấy những người tu hành giả choảng nhau.
Trần Hạo lúc này mới dồn hết sự chú ý vào hội trường đại hội.
Đây là một địa điểm hình tròn rất lớn.
Ở chính giữa hội trường, có một bục cao được sử dụng cho các cuộc chiến.
Và bên dưới lễ đài cao, có hơn 30 gia tộc đang ngồi bên dưới và tham gia chiến đấu.
Có hơn ba mươi gia tộc, tuy bề ngoài được Vạn gia tôn quý, nhưng trên thực tế, trong số họ có dòng dõi đang ẩn dấu không lộ điện.
Mọi người đều hiểu tầm quan trọng của buổi lễ trọng đại này, đó là một cuộc thi phân cao thấp.
Trần Hạo quan sát được bên dưới.
Anh thấy rằng trong những gia tộc này, những gia tộc thực sự có thực lực nhất định là Vạn gia và Lý gia.
Còn lại Có một vài người khác.
Đương nhiên, cũng có người tu hành giả ngồi ở trước mặt anh.
Nhưng hiển nhiên thực lực không bằng Lý Thiếu Tông.
Bởi vì bọn họ sau khi lên sân đấu chỉ đứng được mấy hiệp, liền bị Lý Thiếu Tông tàn nhẫn đánh bại.
Không biết tại sao, ngay cả Vạn Diệu Tông lúc này cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Đó là thực lực của Lý Thiếu Tông đã tăng lên, quá nhanh.
Vạn Diệu Tông hiểu rõ Lý Thiếu Tông, hắn chỉ là tu sĩ sơ cấp, sao có thể dễ dàng đánh bại nhiều tu sĩ sơ cấp như vậy? Chẳng lẽ hắn bây giờ không chỉ là tu vi cấp một, mà là đã tiến bậc tu vi? Vạn Diệu Tông có chút kinh ngạc.
bùm! Trong nháy mắt, một lão già khác đã bị đánh bại và văng ra khỏi sân đấu.
"tuổi trẻ tài cao, lão già tâm phục khẩu phục!" Trao tặng cho Lý Thiếu Tông vài câu nói,rồi lão già xoay người rời đi.
Và toàn bộ khung cảnh, mọi con mắt đều đổ dồn về chàng trai trẻ này.
Mạnh! Đơn giản là quá mạnh! Vạn Diệu Tông nhìn một mạnh mẽ khác trong gia tộc thua trận.
Ông không khỏi bình tĩnh.
"Chẳng lẽ năm nay quyền võ lâm minh chủ lại giao cho Lý gia?" ông tự lẩm bẩm.
Còn Vạn Tuyết nhìn Lý Thiếu Tông ánh mắt tán thưởng.
Cho đến bây giờ, cô mới thực sự hiểu người đàn ông này.
Đúng như lời thầy bói nói, võ công của hắn ta là vô song, không gì so sánh được.
"Lý Thiếu Tông tuy rằng kiêu ngạo, nhưng thực sự rất đẹp trai! Chẳng trách, Tuyết Tuyết nhìn hắn say đắm!" Tú Tú ở bên nói lúc này.
Đồng thời cũng không quên nhìn Trần Hạo đùa giỡn.
"Haha, nếu ta nói ra lời này, ngươi có ghen không? Ta biết, ngươi nhất định phải thích Tuyết Tuyết, nhưng đáng tiếc, Tuyết Tuyết yêu khí thế của Lý Thiếu Tông này, không phải ngươi!" Tú Tú cho biết.
"Oh mê ly mế ly đời ta !" Trần Hạo gật đầu.
Anh đã chờ đợi và quan sát lúc nãy.
anh muốn xem còn có ai mạnh hơn Lý Thiếu Tông, đại lễ sẽ không chỉ có Nhị phẩm hay nhất phẩm, đúng không? Chắc chắn sẽ có những người mạnh hơn.
Trần Hạo nghĩ.
Cho nên anh cũng liền một mực không có ra mặt..
"Lý gia xem ra là năm nay nắm quyền rồi!" Lúc này, Vạn Diệu Tông không khỏi nở nụ cười.
"Thực sự quá lo lắng, đai sư đã đi đâu vậy? Sao còn chưa xuất hiện? Đại lễ này sắp kết thúc rồi!" Tần Dũng lo lắng gãi đầu.
Nhất là khi nhìn thấy Lý Thiếu Tông ôm vai nhắm mắt ngồi trên đài cao, Tần Dũng càng thêm tức giận.
Chết tiệt, tên nhóc này khệnh khạng quá.
Quả thực không coi ai ra gì.
Nhưng vẫn chưa ai có thể dạy dc hắn ta.
" Thế nào, Tần gia không ai có thể dùng được sao? Các ngươi không phải tới đây để tham gia trò vui đúng không? Đã lâu như vậy không lên xuất thủ sao?" Vạn Diệu Tông ở bên không khỏi nhìn Tần gia mà châm chọc.
"Thằng khốn, ta xem là các ngươi Vạn Gia mới không có ai, Vạn Diệu Tông mấy khoản trước đây, chúng ta có thể thanh toán rõ ràng!" Tần Huyền Phong lạnh lùng quát một tiếng..
"Hahaha, được rồi, ta muốn xem Tần gia ngươi có thể giải quyết được khoản nào với ta như thế nào!" Vạn Diệu Tông cười nói.
Giờ phút này, nhìn Lý Thiếu Tông không ai dám thách thức.
Vạn Diệu Tông hét lớn một tiếng: "Ta, Vạn gia đã thua rồi, không biết còn có ai dám thách đấu với cháu trai Thiếu Tông. Nếu mọi người không có phản đối, thì người nắm quyền lễ hội này bây giờ là cháu trai Thiếu Tông của ta." Sau một thời gian dài, không ai có thể phản hồi.
"Hahahaha..." Lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên một tiếng cười lớn.
Tiếng cười lớn vang lên, gần như làm vỡ vụn toàn cảnh.
Nhiều người sắp ngất xỉu, bịt tai lại cũng không được.
Đặc biệt là Lý Tú Tú và các cô gái kêu gào đau đớn.
Trần Hạo đã phong ấn huyệt đạo của họ kịp thời, giúp họ trở lại bình thường.
Mà tiếng cười người này, Trần Hạo làm sao nghe đều cảm thấy quen tai..
Không phải Tiếu Thương Sinh còn có thể là ai..
"Vạn Diệu Tông, ngươi lão già chết tiệt này, lúc nào hào phóng như vậy,, còn có thể để rơi vào trên đầu người khác nắm quyền đại học sao, trong lòng lão tử sợ rằng không có cái rắm đấy?" Tiếng cười vang khắp nơi, và những lời chế giễu không ngớt.
Làm cho sắc mặt Vạn Diệu Tông tái xanh.
"Là ai?" Hắn ta hét lên.
"bốp!!!" Và câu trả lời cho hắn là một cái tát mạnh vào mặt.
Vạn Diệu Tông không kịp né tránh, liên ăn một cái tát.
Khi chạm xuống đất, một nửa khuôn mặt sưng lên.
" Thế nào, ngay cả gia gia đây ngươi cũng không nhận ra?" Với âm thanh rơi xuống.
Liền thấy một ông già từ trên trời rơi xuống và đáp thẳng xuống bục cao...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT