"Xem ra ngươi thật sự mạo hiểm, nhưng ngươi tại sao lại gọi là Âm Dương sư?" Trần Hạo nghi ngờ hỏi.

"Đây là giải thưởng đặc biệt dựa trên đặc điểm của một người, và Trần Hạo, ngươi có nghĩ rằng ta tuyệt vời không? Nghĩ rằng ta gần như bất khả chiến bại?" Âm Dương sư hỏi.

"Ta chưa bao giờ cảm thấy như vậy!" Trần Hạo lắc đầu.

"Đừng giả vờ củ tỏi, ta thừa nhận, trước đây ngươi rất mạnh và tài giỏi, nhưng những gì chúng ta thấy trước đây chỉ là một góc của thế giới!" "Trật tự thực sự trên thế giới này do những người tu hành giả điều khiển. Họ có những khả năng vô song nhất.

Họ thống trị thế giới. Hầu như nhà nào cũng sẽ có người tu luyện thành tu hành giả cấp bật thấp nhất còn cực đại thì tùy vào thiên phú!" "Đương nhiên, tuy rằng ta đã đứng đầu thiên hạ, trở thành tu sĩ của Âm Dương, ta là một trong số đó, nhưng ta biết rất rõ thiếu xót của mình, bởi vì ta chỉ là nhất phẩm tu sĩ của Âm Dương, và Ta chỉ là một tu sĩ của Âm Dương cách xa cửu phẩm rất xa. Đó là khoảng cách giữa trời và đất! Chưa kể, kẻ mạnh nhất trong vạn vật, những người có năng lực tuyệt vời đã đạt được danh hiệu Vương Phẩm! " Âm Dương sư gạt đi vẻ giễu cợt trên mặt, và hắn trở nên vô cùng tôn trọng khi nhắc đến danh hiệu Vương Phẩm.

"Cửu phẩm tu sĩ đi lên, có phải là vòng Vương Phẩm? Ai đã ban tặng những danh hiệu này?" Trần Hạo nghi ngờ.

"Ha ha, về phần ai cho, những này ngươi không cần quản, ta đối với ngươi giảng những này, nói trắng ra đi, vì tất cả đến quá nhanh và đột ngột. Ta luôn không thể chia sẻ niềm vui của mình với những người khác, đồ nhi của ta cũng không được, ta nói cho hắn những cái này, hắn chỉ là kinh ngạc mà thôi! " "Hahaha, nhưng mà ngươi là khác Trần Hạo, nói thật, ngươi là một thanh niên rất tốt, tính tình tốt, tài năng tu luyện càng thêm tuyệt vời. Trong lòng ta thật ra rất thích ngươi, nhưng không có cách nào, có ít người trời sinh ra tính chính là tà ác, ta cũng là tà ác, và chúng ta đã chiến đấu lâu như vậy, ngươi đã từng giết ta, ngươi giờ là kẻ thù của ta! " "Vì vậy, kể cho ngươi nghe về sự trưởng thành đáng kinh ngạc của ta trước mặt ngươi, và ta có một cảm giác vô cùng thích thú. Một năm trước, ta là kẻ bại trận của ngươi, hahaha, một năm sau, ngày hôm nay, khoảng cách giữa hai chúng ta đã như thế nào. Khoảng cách là không thể vượt qua! " "Ta kìm nén những lời này trong một năm, cuối cùng cũng có cơ hội nói ra tất cả!" Âm Dương bật cười. ( gáy cho lắm, lát rồi bị dã như dã tỏi lại van xin) "Đừng vội cười, ta còn có vấn đề muốn hỏi, Âm Dương, ngươi từ khi mạnh mẽ như vậy, tại sao lại chịu khuất phục dưới một người trẻ tuổi Đoan thiếu này như vậy?" Âm Dương nghe xong, ai cũng sẽ cảm thấy Trần Hạo sẽ hoảng sợ, dù sao đây là kẻ thù lớn.

Ngay cả coi như không hoảng sợ, ít nhất cũng phải lo lắng một chút.

Nhưng, Trần Hạo thế mà co lại chân bắt chéo, tựa như đang nghe cấp dưới báo cáo công việc.

Mẹ kiếp! Âm Dương vẻ mặt tràn đầy tức giận, đối với thái độ của Trần Hạo thì rất không hài lòng.

Lúc này hắn mới chế nhạo nói: "Trần Hạo, tâm tính của ngươi tiến triển nhanh như vậy, nói thật, một năm nay, ngươi có thể bình tĩnh như vậy ở trước mặt ta..." "Được rồi, trả lời câu hỏi của ta nhanh lên!" Trần Hạo giơ tay ngắt lời Âm Dương.

"tiểu tử thúi, ngươi nhiều lần bất kính với ta, xem ra ngươi thật sự là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, tốt, hôm nay liền để ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là chân chính thiên địa tu sĩ! Con ếch nhỏ dưới đáy giếng tưởng rằng tài giỏi! " Sau đó, Âm Dương trực tiếp gạt Thẩm Phiêu Phiêu sang một bên.

Một kiếm thuật đã được nằm trong tay hắn Chỉ thẳng vào Trần Hạo! Bùm! Chỉ cần nhìn vào không gian trong phòng hỗn loạn.

Rầm rầm.

Bàn ghế xung quanh bị cuốn bay.

Những ly rượu vương vãi khắp sàn.

Kính cửa sổ thậm chí còn bị vỡ vụn.

Chỉ vì một chỉ này, một đạo kiếm quang màu tím đen phóng thẳng tới Trần Hạo.

"Thật mạnh!thật Kinh khủng!" Thẩm Thiên Cương khóe miệng giật giật, toàn thân cũng đã phát run.

Tuy nhiên, cô nhìn thấy ánh kiếm này sắp đâm vào Trần Hạo.

Đột nhiên, kiếm quang này biến mất không còn tăm tích trước mặt Trần Hạo như thể thế giới bốc hơi. (buff vãi nồi) "Hả? Làm sao lại như vậy?" Âm Dương không thể tin được, nhìn các kiếm khí của mình.

Thanh kiếm này có tên là Trảm Hồn, chỉ cần nghe tên là có thể thấy được sức mạnh của nó. Hắn đã luyện tập để hoàn thiện và chưa bao giờ bỏ lỡ nó.

"Muốn biết vì cái gì a?" Trần Hạo bình tĩnh nói.

"Vì... vì cái gì?" Âm Dương cau mày, hắn đột nhiên cảm thấy người thanh niên trước mặt này xem ra không đơn giản, bởi vì hắn quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

Trần Hạo không trả lời.

Chỉ là mới học được từ của Âm Dương sư, cũng lẩm bẩm như hắn miệng hắn niệm.

Hướng phía nơi nào đó rồi rồi 1 chỉ vung ra! Bùm! Các bức tường xung quanh bất ngờ nứt toác và phát nổ dữ dội.

Nó giống như bầu trời đang sụp đổ.

Một thanh kiếm khổng lồ màu tím đen phóng ra.

Thẩm Thiên Cương và Vương quản lý đứng bên cạnh.

Khoé miệng bị gió mạnh xé toạc, rướm máu.

Điều kỳ lạ hơn nữa là sức mạnh này đủ sức phá hủy của toàn bộ nhà hàng, khi nó sắp chạm đến phần móng của nhà hàng.

Dưới sự điều khiển của Trần Hạo, nó đột nhiên biến mất.

Khi nó xuất hiện trở lại, nó đã biến thành một thanh kiếm nhỏ, đi qua trước mặt Âm Dương.

Trên mặt hắn ta để lại một vết máu.

"Cái gì?" Âm Dương thở hổn hển nhìn Trần Hạo đầy hoài nghi.

"Ngươi thực sự đã trở thành một người tu hành giả?" Hắn kinh hoàng kêu lên.

Vừa rồi Trần Hạo biểu hiện ra tu vi vừa rồi chính là trạng thái cao nhất của đạo thuật pháp cảnh giới tối thượng, đó chính là thu phóng tự nhiên. (thánh buff) Đây là một cảnh giới khác mà hiện tại hắn không thể đạt tới.

Nhưng chỉ là như vậy, Trần Hạo cũng đã tu luyện đến hoàn mỹ.

"Ngươi trở thành người tu hành giả khi nào? Lúc nào luyện thành trảm hồn?" Âm Dương kinh hãi hỏi.

"Nói cụ thể là mấy ngày trước, về phần Trảm Hồn, ta vừa mới học được từ ngươi, ngươi tuy rằng thực lực rất mạnh, nhưng trên thực tế động tác rất chậm, thủ pháp trong miệng cũng không có câm miệng như vậy nên ta có thể nghe thấy hết được! " Trần Hạo cười nhạt.

"Ngươi..." Âm Dương sợ hãi lùi lại hai bước.

Người trước mặt đã khiến hắn hoàn toàn cảm thấy kinh hãi.

Quỳ! Âm Dương sư trực tiếp quỳ xuống: "Trần Thiếu, ta sai rồi,a không! Tiền bối, xin tha mạng!" Âm Dương quỳ xuống dập đầu lạy sắm chết.

Hắn sợ chết, nói không chừng trước đây cũng không sợ, nhưng là hiện tại sợ hãi, hắn rốt cục có được như ngày hôm này, trở thành đỉnh cao trong thế giới, tu luyện có thể trường sinh, tất cả những thứ này đều quá quý giá., giống như đang nằm mơ.

Hắn thậm chí có thể thức dậy với một nụ cười trong mơ.

Tất cả điều này không được mất.

Lúc đầu Trần Hạo bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, sau đó Trần Hạo lại thể hiện kỹ năng của mình.

Hắn đã hiểu được người thanh niên trước mặt hơn hắn rất nhiều, đúng như lời hắn nói vừa rồi.

Bây giờ khoảng cách giữa hai người gần như không thể vượt qua giống như một vực thẩm! Điều không thoải mái là hắn vừa nói rằng hắn là nhân vật chính, nhưng bây giờ, anh là nhân vật chính.

Quỳ! Mà Vương quản lý cũng sửng sốt, lập tức quỳ xuống.

"Trần Thiếu, nhân từ!" Về phần Đoạn Thiếu, hắn trải qua nội tâm kịch liệt đấu tranh, nhưng là hắn nhìn thấy sư tôn quỳ xuống xin tha mạng.

Hắn không thể tiếp tục cứng rắn.

Lúc này, hắn quỳ xuống thở phì phèo.

Trần Hạo đã ngồi sẵn trên ghế, giơ tay lên hít hà, một tách trà thơm nồng chưa uống đã đến trong tay.

Trần Hạo nhấp vài ngụm: "Âm Dương sư, chúng ta đã lâu không gặp nhau, thật ra không biết từ bao giờ, ta đã yêu thích người khác trước mặt,là dùng bộ dạng này tư thài này đối với ta để nói chuyện. Ba người các ngươi nên đã như thế này từ lâu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play