Cả ba người không giấu nổi sự bàng hoàng trên khuôn mặt, cười khổ: “Thật không ngờ, một tên tiểu tử thối lại có sức mạnh kinh người đến như vậy!”

Trang Thạch Tam toàn thân dâng trào khí tức, hơi thở có chút thở gấp, hiển nhiên sức chiến đấu của hắn đã được bảo toàn tốt, hắn tự hào nói: “Vậy các ngươi đã hiểu ý của cha ta và Nhị thúc của ta rồi chứ? Tốt nhất các ngươi nên bó tay chịu trói, để miễn tăng thêm thương vong vô tội, ta sẽ không nương tay với các ngươi nữa! Và chúng ta ở đây lần này là vì Dược Nhất Cốc, nếu các ngươi không muốn chết ở nơi này, hãy biến đi càng xa càng tốt! ”

Vẻ mặt của ba vị sư phụ đều thay đổi, bọn họ chỉ có thể thở dài, bởi vì ngay cả thanh niên này cũng không thể đánh bại hắn, huống chi Trang Báo còn chưa ra tay.

Lúc này, Dược Nhất Cốc và những người khác đã rơi xuống vực sâu không đáy, thấy người nhà họ Trang đang nhìn mình, Dược Nhất Cốc tức giận hét lên: “Ra tay!”

Đúng lúc này, trên hòn non bộ của sân đình đồng loạt nổi lên hai tay súng.

Hai tay súng này hắn được mang về với số tiền khổng lồ, xưng hùng xưng bá, là chỗ dựa cuối cùng của Dược Nhất Cốc.

Ta thấy bọn họ vừa mới xuất hiện **, còn chưa kịp bắn, Trang Báo đã ném hai viên đã nhỏ về phía hai người, trực tiếp đánh vào giữa ấn đường của bọn họ.



Cái…..Cái gì!”

Với hai tiếng hét, cả hai đã ngã xuống đất.

Mới một người nhà họ Trang ra sân đến giờ, nhưng chỉ trong mười phút, sức chiến đấu của Dược Nhất Cốc đã bị tổn thương, vệ sĩ đều không còn, chỉ còn lại Dược Nhất Cốc và và những vị trưởng lão.

Còn đối với một trăm tám mươi vệ sĩ khác, bạn không cần phải nghĩ về nó, ngay cả khi bọn họ có xông lên, thì bọn họ cũng chỉ ra nộp mạng mà thôi.

“Lần này, ta sẽ tự mình làm! Thạch Tam mau lùi lại.”

Trang Báo ngưng tụ trong mắt, từng bước đi về phía Dược Nhất Cốc.

“Bố!”

Đúng lúc này, tiểu thư Dược Mộng Phỉ chạy tới đại sảnh trong cốc, bọn họ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một mớ hỗn độn ở trước mắt.

Dược Nhất Cốc lúc này mới xấu hổ, hai chân run lên, liếc nhìn hai cô con gái xinh đẹp của mình, vẫn chống cự: “Trang Báo Trang Hổ, nói đến chúng ta, khi đó chúng ta không có thù hận, còn nguyên nhân tại sao.”

ngươi đã sáng lập ra cơ nghiệp, Cám ơn thuật giả kim mà tổ tiên ngươi học được từ Dược Vương Cốc của chúng ta.

Và … Ta biết Thạch Tam luôn muốn có được Mộng Phỉ của chúng ta, ta muốn biến trận chiến ngày hôm nay thành hòa bình ngươi nghĩ sao? ”

Dược Nhất Cốc nắm chặt tay.

“Hì hì, ngươi cho rằng cháu trai ta thật sự yêu Dược Mộng Phỉ sao? Hừ, giết ngươi mới là chuyện lớn còn bắt con gái ngươi là chuyện nhỏ, chẳng qua cũng chỉ là thỏa mãn mục đích của cháu trai ta mà thôi!”

Trang Báo không ngăn cản.

Sát khí tràn đầy, hết sức căng thẳng.

“Cốc chủ!”

Dược Minh vội vàng chạy tới, hắn vừa mới đứng trước mặt Dược Nhất Cốc, liền bị một tay hất ra phía sau, nằm trên mặt đất không dậy nổi.

“Dược Nhất Cốc, khi ngươi chết, ta muốn ở cốc này đều có thứ đó, ngươi cho rằng người buôn bán chỉ thèm muốn món hời nhỏ nhặt của ngươi sao?”

Trang Báo bước đến gần hắn, dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt hắn, nói.

với một nụ cười.

“Báo ca, Báo ca, là lỗi của ta.

Hồi đó ta không biết Thái Sơn, xin thứ lỗi.”

Mất đi chỗ dựa cuối cùng, cho dù là phương trưởng lão, lúc này cũng không khác gì người thường..

Run rẩy: “Ngươi biết không, tổ tiên của ngươi từ Dược Vương Cốc chúng ta mà ra, ngươi không thể khi sư diệt tổ!”

“Bang!”

Còn Trang Báo thì giơ tay kêu trời.

“Lừa dối sư phụ, khi sư diệt tổ? Ngươi cũng xứng đáng!”

Trang Báo giễu cợt: “Ta giết ngươi bây giờ chẳng khác nào bóp chết một con sâu bọ.

Đương nhiên, ngành Dược Vương Cốc của ngươi sẽ bị nhà họ Trang chúng ta tiếp quản, và các cốc Lĩnh khác.

Sẽ không nói trước được điều gì.



“Đúng, đúng, đúng, Báo ca người nói rất đúng, ngươi có thể lấy mạng của ta bất cứ lúc nào.”

Dược Nhất Cốc không còn chịu nổi áp lực chết đi sống lại, thật sự quỳ xuống trước mặt con gái nhà mình, ôm Bắp đùi của Trang Báo, đột nhiên khuỵu xuống.

Nam tử hán dù lớn đến đâu cũng sẽ sợ hãi sự sống chết, thậm chí còn sợ hãi hơn cả người bình thường, bởi vì đã nếm trải quyền lực, giàu sang nên càng sợ mất mạng.

“Hahaha.”

Trang Báo cười đắc thắng, nhìn kẻ thù từng xua đuổi mình như một con chó bây giờ lại quỳ lạy, hắn cảm thấy nỗi phiền muộn kìm nén trong lòng hơn mười năm đã biến mất.

Ba vị sư phụ ôm ngực, đứng ở nơi đó không thể tiến cũng không lui, trong lòng thở dài: ‘Hôm nay thật sự là tính toán sai lầm, ngươi thua hết ván cờ này rồi.’ Còn Dược Minh thì nằm trên mặt đất, nhìn ông chủ uy nghiêm trong Luyện Khí kỳ giờ chỉ biết quỳ xuống cầu xin thương xót, trong lòng vô cùng chua xót, dù sao hắn cũng là chư nhân của chính mình.

“Cốc chủ đại nhân, ngàn lần người không thể làm vậy, hôm nay nếu người quỳ xuống, nhất định sẽ làm cho những cốc khác và quốc tế giàu có doanh nhân cười nhạo!”

Dược Minh đỏ mắt nói.

“Ta cùng ngươi đánh nhau!”

Còn Dược Mộng Phỉ lúc này rất tức giận.

Cô thích võ thuật và luyện tập từ khi còn nhỏ.

Lúc này, cô ấy trực tiếp lấy con dao găm trên tay và đâm thẳng vào ngực Trang Báo.

Nhưng chưa kịp đến gần, Trang Thạch Tam đã đá con dao găm một phát.

Hắn nắm lấy cổ tay của Dược Mộng Phỉ, trực tiếp kéo về phía hắn.

“Ta cũng liều mang với ngươi! A!”

Dược Mộng Dao cũng sợ hãi, lập tức muốn xông lên cứu tỉ tỉ của cô.

Kết quả là, cậu được một Thiếu gia khác từ trong cốc ôm trong ngực.

“Haha, Mộng Phỉ, ngươi có biết không, giờ phút này đây, ta đã mong đợi rất lâu, đêm nay ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ xin phụ thân và Nhị thúc, tha mạng cho ngươi, còn để cho ngươi làm Đại Thiếu nãi nãi của Cốc, nói không chừng Dược Vương Cốc trong tay ngươi còn có một nửa! ”

“Thằng khốn, anh buông tôi ra!”

Dược Mộng Phỉ trong mắt lóe lên một tia tuyệt vọng.

Đối với hơn một trăm năm mươi vị cao thủ cận vệ còn lại của Dược Vương Cốc, một người hét lên: “Các ngươi bị làm sao vậy? xông lên!”

Hơn một trăm năm mươi người tiến lên một bước, nhưng Trang Báo vừa ngẩng đầu lên đã sợ tới mức đứng im không dám nhúc nhích.

Nhà họ Trang đã im hơi lặng tiếng nhiều năm như vậy, thực lực hiện tại của bọn họ sao có thể so sánh được? “Trang Thạch Tam đối với Mộng Phỉ.nếu như ngươi ngoan ngoãn ta có thể suy nghĩ việc nói với cah ta va nhik thúc tha cho cha ngươi!”

Trang Thạch Tâm xấu hổ nói.

“hừm,không thể tha cho hắn được? Hôm nay ngươi Dược Nhất Cốc nhất định phải chết!”

Trang Hổ đi tới, đá vào Dược Nhất Cốc.

“Nhị đệ, chế cùng hắn lề mề, sau khi giết hắn cùng những lão già này thì chiếm Dược Vương Cốc, nhanh lên!”

Trang Hổ nhắc nhở.

“Được rồi, hôm nay ta sẽ đích thân ra tay để Dược Nhất Cốc ngươi có một cái chết toàn thây!”

Trang Báo vừa nâng lòng bàn tay, vừa định tách ra, Dược Nhất Cốc lại càng sợ hãi, nhắm mắt lại.

“Dừng tay lại!”

Lúc này, Dược Minh mới chật vật đứng dậy kêu lên.

Sau đó, tôi thấy anh ta phùng mang và quỳ gối thẳng vào một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh.

“Trần huynh đệ, là cốc chủ của chúng ta không đúng, mọi chuyện đều không đúng, ta Dược Minh nguyện ý chuộc tội thay cho cốc chủ, cầu xin ngươi hãy cứu cốc chủ của chúng ta, ta nguyện ý chịu tội thay ông ấy!”

Dược Minh tiếp tục quỳ lạy, đập đầu đầy máu.

“Nhị đệ, ngươi làm sao vậy, sao lại ngẩn người ra vậy?còn không mau ra tay đi!”

Trang Hổ nhắc nhở.

Trang Báo đưa tay lên rồi thả xuống.

Vút! Một luồng sáng mạnh nhanh chóng vụt qua ngay trước mắt Trang Báo.

Trang Báo né tránh trong tiềm thức.

Và ánh sáng mạnh đó hướng thẳng vào hòn non bộ.

Bùm! Với một tiếng động lớn, hòn non bộ trực tiếp vỡ tan.

Và khi lớp bụi lắng xuống, mọi người liền chìm vào một khoảng lặng chết chóc …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play