Nguồn: Vastarel Chương 577: Xung đột Dưới đáy biển sâu.

Một chiếc tàu vô cùng lớn, khí thế đơn sơ quanh thân rộng lớn toàn thân lướt qua hạm đội của Trần Hạo.

Sự tồn tại của nó giống như có một luồng năng lượng bao quanh, và ngay cả máy dò cũng không thể phát hiện ra nó là gì.

Ngay sau đó, hình con tàu lớn bằng đồng này tiếp tục chìm dần về phía đáy biển.

Vô số quái vật dưới nước đã nhìn thấy, và chúng nhao nhao chạy trốn..

Rốt cuộc bóng dáng con tàu đồng này từ từ biến mất, đáy biển khôi phục yên tĩnh trước đây, chỉ là bởi vì sóng thần, dòng nước ngầm không ngừng dâng trào! Hạm đội gấp rút, đến chiều tối cuối cùng cũng đến Mạch Đảo.

Căn cứ heo hiển thị trên bản đồ, Trần Hạo phán đoán.

Mạch Đảo này, về mặt địa lý, nên cách Hải vương cung một nửa khoảng cách, đồng thời cũng là nơi mà lão ăn mày,cùng với ba mươi sáu người, đã dừng chân tại đây trong thời kỳ có trên bích họa.

Khi đó, trên Mạch Đảo chỉ có một số làng chài nhỏ.

Đồng thời, nơi xuất hiện con tàu khổng lồ của Thái Dương Minh cũng là tại đây.

Nó bay lên trời và khiến tất cả 36 người hoảng sợ vào thời điểm đó.

Còn có một điểm đáng ngờ nữa, đó là khi lão ăn mày đưa người về Hải vương cung, thành hai đội mươi bảy người.

Có chín người, mất tích một cách bí ẩn.

Ở trên Mạch Đảo này, bọn họ bị giết sao? Làm sao có thể! Có 36 người trong số họ, tất cả đều là người bình thường, và người ăn xin già không có lý do gì để giết họ! Trần Hạo nghĩ đến điều này.

Tàu cập bến và cập cảng.

Trần Hạo thu hồi suy nghĩ, nhìn Mạch Đảo.

Bây giờ đã vạn năm trôi qua, Mạch Đảo tự nhiên sẽ không tồn tại giống như trước có một làng chài nhỏ, mà đã trở thành một thành phố núi đảo.

Nhiều tàu khách bắc nam qua lại nên nơi đây vô cùng thịnh vượng.

Màn đêm buông xuống.

Nhưng trên Mạch Đảo, ánh đèn rực rỡ như ánh sáng ban ngày.

Vào thành phố, phố chính càng là nơi đông người.

Có vẻ như là đang tổ chức một sự kiện lớn.

“Đây là lễ hội chào mừng trên Mạch Đảo, ba năm một lần!”

Cổ Vũ Tiêu lúc này đang đi theo Trần Hạo nhẹ giọng nói.

“Chào mừng đến với nghênh thánh? Nghênh cái gì thánh?”

“làm sao tôi biết được!”

Cổ Vũ Tiêu nhẹ nói.

Trần Hạo không khỏi cười khổ một tiếng, liền lệnh cho người của mình thu xếp nơi ở.

“Xem ra, có một cái Thánh môn, vị Thánh chủ kia kêu người ở đây tổ chức lễ hội!”

Cổ Vũ Tiêu nhìn Trần Hạo mặc kệ mình, nên kệ cũng coi như không có gì để nói.

“Thật đúng là thể diện rất lớn, để người khác cho hắn tổ chức lễ hội!”

Trần Hạo không khỏi gật đầu.

“Chẳng lẽ, người Thánh chủ này có bản lĩnh có thể ngăn cản được sóng thần bên ngoài tràn vào sao?”

“Đừng nói với ta, Mạch Đảo này, chưa từng bị sóng thần quấy rầy, rất bình yên!”

Cổ Vũ Tiêu nói.

“Kia thật là có chút kỳ quái!”

Nhưng bây giờ Trần Hạo ở đây, ngoài việc ổn định nhân sự, sắp xếp hành trình, Trần Hạo quan trọng nhất chính là muốn tìm người có máu mặt ở địa phương, để nhìn qua lịch sử thành lập thành thị ở đây, bởi hòn đảo này,là một hòn đảo mà Liên đoàn Thái Dương minh đã đến.

không biết liệu có bất kỳ vết tích nào của Thái Dương Minh hay không.

Chuyện này, Trần Hạo đã ra lệnh cho thuộc hạ làm khi ở trên tàu.

Nơi nghỉ ngơi được đặt trong một trang viên sang trọng trên đảo.

Có suối nước nóng trên đảo.

Trần Hạo đang nghỉ ngơi trong suối nước nóng, trong lúc chờ dân bản xứ đem tư liệu đến.

Bên suối nước nóng có một nhóm thanh niên nam nữ sống xa hoa, phát ra tiếng cười các kiểu khiến Trần Hạo có chút ngán ngẩm.

Nhưng Trần Hạo không phải loại người hay gây chuyện, cứ coi như bọn họ không tồn tại.

“Gọi cô ấy qua, bổn thiếu gia gân cốt không được tốt cho lắm, để cô ấy qua cho giúp ta hoạt động một chút!”

Ngay lúc này, trong đó một vị đại thiếu búng tay một cái.

“Vân Thiếu gia, cái này không tệ sao? như vậy không tốt đâu? Lão gia nói, cô ấy là quý khách!”

Một thủ hạ nhắc nhở.

Bụp! Đã có một cái tát mạnh trên miệng khuôn mặt của anh ta.

“ta bảo đi liền cho ta đi, có cái gì không tốt, cái gì khách quý, cô ấy hiện tại như thế là muốn cầu cạnh chúng taVân gia”

Vân Thiếu quát lạnh nói.

“Vân Thiếu gia, quên đi, cô ấy tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng quả thực có chút cay độc, cô ấy biết võ công!”

Có mấy công tử khác cũng nhắc nhở..

“Ta không sợ cô ấy, kêu liền cô ấy đến giúp ta giãn gân cốt ngay.

Mẹ kiếp,cha ta không cho ta đụng vào cô ấy.

Thật là dem thèm ta! Để cho cô ấy giúp ta thả lỏng gân cốt không phải là được rồi sao?”

Vân Thiếu cười chế nhạo.

Thuộc hạ vội vàng che mặt mà đi.

Và không mất nhiều thời gian.

Người phụ nữ đó đã đến.

Quả thực, vẻ ngoài của cô ấy rất xinh đẹp, một khi cô ấy bước qua đã thu hút sự chú ý của rất nhiều nam giới và thậm chí cả phụ nữ.

“Này này, mau nhìn, đây không phải đã đến rồi sao, nếu như cô ấy không dám đến, ta liền cam đoan gia gia của cô sống không quá đêm nay!”

Vân Thiếu cười to nói.

Vừa nói, anh vừa nằm cạnh bể suối nước nóng, chờ người phụ nữ mát xa.

“đã massage là phải bấm, còn xoa bóp thì phải cưỡi lên bấm!”

Thấy người phụ nữ không nhúc nhích, đám đàn anh xung quanh ồ lên.

Cô ấy mặt đỏ bừng, trên mặt tràn đầy hận ý, nếu không phải là vì gia gia, hiện tại muốn giết nam nhân ngay tức khắc.

Nếu như không làm theo, thì ông của bạn và thần y ấy… “Nhanh lên! Cưỡi!”

Tiếng la hét của những người xung quanh trở nên lớn hơn.

“Chết tiệt, nói nhỏ thôi!”

Trần Hạo đang ngâm ở bên cạnh, không nhịn được lấy khăn tắm xuống, quát bọn họ.

Bản thân giọng nói âm thanh của Trần Hạo đã có sức mạnh nên mang theo một lực xuyên thấu và gây chấn động.

Khi anh hét vào lúc này, đã khiến bọn họ phải ngậm miệng lại vì sợ hãi.

Cả đám bọn họ run rẩy.

Trần Hạo cũng không muốn làm như vậy, chỉ là nghĩ đến bọn họ cùng trêu chọc người khác, thế nhưng để không xảy ra chuyện, ức hiếp, khiến Trần Hạo có chút tức giận phải ra tay.

Bập! Còn Vân Thiếu, hắn rõ ràng là cung với đám người này, đã sập ao.

Vừa rồi, hắn cũng có chút sợ hãi.

Sau khi phản ứng định thần lại vào lúc này, hắn cảm thấy mất hết cả thể diện.

“Tiểu tử, ngươi quả thực muốn chết, lại dám rống lên trước mặt ta Vân Lãng! Ngươi không muốn sống sao!”

Vân Lãng mắng.

Vừa nói Trần Hạo vừa đứng lên, bên cạnh nhanh chóng vây quanh rất nhiều đàn em đeo kính râm.

Xung quanh có nhiều hồ bơi suối nước nóng.

Cũng có rất nhiều khách.

Mọi người vừa rồi nhìn thấy tiếng gầm của Trần Hạo và tình cảnh trước mắt của Vân Thiếu.

Họ bình tĩnh lại và theo dõi.

“Người này là ai? Ở Mạch Đảo, làm sao dám nói với Vân Thiếu như thế này?”

“Ừ, lai lịch gì, thật sự là không muốn sống nữa, để Vân Thiếu câm miệng, hắn là người đầu tiên!”

“Thật khốn nạn, như mọi người đều biết, bởi vì tiếng hét này, vận mệnh của hắn có thể thay đổi!”

Những người xung quanh ngừng nô đùa, lần lượt nhìn sang đây.

Đương nhiên, Trần Hạo sẽ không xem Vân Thiếu này xử lý mình như thế nào.

Sau khi hét lên, Trần Hạo choàng khăn lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, người phụ nữ bị Vân Lãng bắt nạt hiện đang ngập ngừng đến gần Trần Hạo: “Trần … Trần Hạo?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play