Ở nhà họ Khải, Khải Minh đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường bằng trực thăng.
“Bác Hùng?”
Đang định bước lên trực thăng thì thấy bác Hùng tự mình từ từ đi tới.
Giờ phút này, nhìn qua trông bác Hùng có chút kỳ lạ Hai mắt ông ta dường như vô hồn, con người đờ đẫn, dại ra nhưng cơ thể vẫn di chuyển giống như một cái xác không hồn.
Rất là kỳ quái Khải Minh nhíu mày, không hề động đậy.
“Ông Hùng, Khải Minh phải đi xa, cũng vừa lúc.
để Khải Minh chào ông một tiếng”
Nhắc mới nói, Lê Hào Hùng và Khải Đức Hải là ngang hàng, lời vừa nãy cũng do Khải Đức Hải nói “Ông Hùng?”
Nhưng mà dường như Lê Hào Hùng không nghe thấy gì cả, cứ như vậy mà chậm rãi bước đi.
“Đức Hải, lùi ra phía sau”
Lúc này Khải Đường Dương đứng lên với vẻ mặt vô cùng cảnh giác.
Nhìn chăm chú về phía Lê Hào Hùng: “Ông không sao chứ? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tất cả mọi người trong nhà họ Khải đều vây quanh lại đây để nhìn ngó.
“Phốc”
Ông Hùng đột nhiên phun ra mấy ngụm máu tươi, hai mắt, mũi và miệng, thậm chí là hai cái lỗ tai cũng có máu tươi chảy ra Toàn bộ khuôn mặt đều trở nên tím tái.
Sau đó lập tức ngã xuống đất.
“Ông Hùng”
Khải Đường Dương quát lớn.
“Bác Hùng”
Khải Minh cũng vội vàng chạy tới.
“Bác Hùng”
Khải Minh liên tục la lên Nhưng hô hấp của Lê Hào Hùng đã ngừng lại “Ông Hùng thật sự là một người rất mạnh, trên thế giới này ít có ai được coi là đối thủ của ông ấy.
Có một người đã lên đảo”
Ánh mắt Khải Đường Dương ngưng lại, lạnh lùng nói.
truyện đam mỹ“Ai? Là ai?”
Khải Đức Hải cũng trở nên có chút khẩn trương.
“Không hổ danh là anh Đường Dương, sự cảnh giác từ trước đến nay vẫn luôn đề cao như vậy.
Kể từ ngày tạm biệt năm đó thoáng cái đã qua ba mươi năm rồi.
Đã lâu không gặp”
Lúc này, một ông già đi tới Ông ta đi rất nhẹ nhàng nhưng âm thanh lại to một cách bất thường khiến lòng người chấn động không ít.
Ông là ai? Là ông đã giết bác Hùng đúng không?”
Trong mắt Khải Minh hiện lên sự oán hận.
Nghiêm túc mà nói, tuy Khải Minh với bác Hùng chỉ mới quen biết nhau được nửa năm.
Nhưng tình cảm của cậu đối với bác Hùng, Khải Minh từ lâu đã đối xử ông ấy như ông nội của mình vậy.
Nghe ông nội nói, bác Hùng chính là người giúp việc của nhà họ Khải từ thời tổ tiên của ông.
Trải qua nhiều đời kế thừa, đối với nhà họ Khải vẫn luôn luôn trung thành và tận tâm.
Bây giờ ông ấy bị người ta sát hại, sao Khải Minh có thể không tức giận được.
“Khải Minh lui ra, người này không phải là người ngoài, ông ta chính là người nhà họ Vũ, Vũ Cường Long”
Lúc này Khải Đường Dương vô cùng bình tĩnh, đứng ra nói “Cháu trai Khải Minh quả nhiên là thiên phú trời cho, nghe Trường Không nói cậu sắp bước vào tông sư? Lão già này thật sự không thể tin được, trên đời có ai có thể lấn át trời đất và tạo hóa, bồi dưỡng ra một vị tông sư trẻ tuổi như vậy? Tôi không tin cho nên muốn đến xem, nhưng không ngờ đó lại là sự thật.”
‘Vũ Cường Long liên tục gật đầu.
“Nhưng mà nhìn qua khí tức của cậu, tôi thấy khoảng cách trở thành tông sư chân chính vẫn còn kém nửa bước.
Ôi thật là đáng tiếc, đáng tiếc.
Nếu không có bết ngờ gì xảy ra, chắc hẳn cậu sẽ là tông sư trẻ tuổi thứ hai trong lịch sử tông sư.
Quả thật là đáng tiếc”
Vũ Cường Long liên tiếp nói ba lần đáng tiếc.
“Có cái gì mà đáng tiếc? Vũ Cường Long, hôm nay ông tới đây không phải chỉ để chúc mừng cháu trai tôi thôi đấy chứ? Hơn nữa tôi thấy cánh tay phải của ông đã bị chặt đứt, không biết là do nguyên nhân gì vậy?”
Khải Đường Dương hỏi.
“Chuyện cụt tay tạm thời không nói được, nhưng lí do tôi đến đây cũng đơn giản thôi, là tôi muốn dẫn Khải Minh đi.
Lúc trước, tôi còn nghĩ sau khi đến đây tôi sẽ giết chết Khải Minh, như vậy chúng ta có thể hoàn thành giao ước Nước Thánh.
Nhà họ Vũ tôi vẫn là nhà họ Vũ, vẫn trông coi và khống chế long mạch trong thiên hạ, ha ha.
Nhưng nhìn thấy Khải Minh, tôi lại không thể bỏ qua, tôi muốn đưa cậu ta đi, đế xem cậu ta trở thành tông.
sư như thế nào?”
Vũ Cường Long nói “Có phải lời của Vũ Cường Long ông hơi quá rồi không? Ba mươi năm trước, chúng ta từng có một trận chiến, khi đó ông còn hai tay nhưng đã khó trở thành đối thủ của tôi, mà hiện giờ hai người chúng †a mười năm trước đã trở thành tông sư, nhưng ông chỉ còn lại một cách tay mà muốn dẫn cháu trai của tôi đi, e là sẽ không dễ dàng gì đâu”
Trong tay Khải Đường Dương đã âm thầm tập trung nội lực.
“Ba mươi năm Đông, ba mươi năm Tây.
Hiện giờ tôi cũng muốn biết, liệu tôi còn bại dưới tay ông nữa không?”
Vũ Cường Long khẽ mỉm cười Rồi đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua người ông ta.
Trang phục màu trắng bay lên.
“Được, sớm biết ông đã xuất quan, tôi cũng chờ mong trận chiến này lâu lắm rồi”
Khải Đường Dương cười lớn một tiếng.
Lập tức nhìn thấy hai người khẽ đạp chân lên đất rồi bay thẳng lên.
Cuộc chiến của các tông sư quyết đấu với sức mạnh của các vị vua.
Khải Minh đứng một bên quan sát tất cả Mạnh, vô cùng mạnh.
Điều là cho Khải Minh càng không ngờ tới chính là Vũ Cường Long mặc dù chỉ có một cánh tay nhưng hoàn toàn không để gió quật rơi xuống Trong chớp mắt đã đấu được mấy trăm hiệp, Hai người, ai cũng không chiếm được một chút sự lợi lộc nào.
“Ông Cường Long, xem ra ba mươi năm nay.
ông thật sự đã phải chịu đựng nhục nhã, không thể ngờ được, bị cụt một cánh tay nhưng vắn còn có sức mạnh như vậy”
Khải Đường Dương có một chút kiêng kị “Cảm ơn”
Vũ Cường Long cười gượng.
“Nhưng cứ như vậy mà muốn bắt Khải Minh đi cũng không dễ dàng gì đâu”
Khải Đường Dương nói.
“Đương nhiên rồi ông Khải Đường Dương, tiếp theo tôi sẽ dùng tuyệt kỹ của mình, không biết ông có đủ bản lĩnh để đối phó không?”
Vũ Cường Long cười nói “Tuyệt kỹ?”
Khải Đường Dương nhíu mày.
Sau đó lập tức nhìn thấy hình bóng của Vũ Cường Long bỗng nhiên trở nên mờ ảo.
Nhanh chóng, điên cuồng lao về phía Khải Đường Dương.
Khải Đường Dương vội vàng chống trả.
Nhưng ngay lúc đó, trong tay trái của Vũ Cường Long đột nhiên xuất hiện một mảnh gương.
Mảnh gương màu trắng sáng, mũi gương nhọn chợt lóe lên.
Tốc độ cực nhanh đâm thẳng vào ngực Khải Đường Dương.
Tinh thần của Khải Đường Dương có chút rối loạn.
Một phát này của Vũ Cường Long đánh ra, đánh bay Khải Đường Dương ra sau, té ngã trên đất.
“Ông nội”
Khải Minh dường như đã thấy ông nội bại trận nhanh chóng tiến đến.
Một cái phất tay này của Vũ Cường Long, là xuất ra toàn bộ sức lực mãnh liệt đánh tới.
Ngay cả khi Khải Minh cố dùng hết sức.
Nhưng vẫn cảm giác như không thể ngăn cản lại được.
Cậu là bán tông sư, nhưng trong lúc đó rốt cuộc Khải Minh cũng chân chính cảm nhận được khoảng cách giữa tông sư và bán tông sư, thật sự là có bao nhiêu xa.
Một đòn liền bại.
Máu trong cơ thể Khải Minh dâng trào, khí huyết trên người cuồn cuộn mở ra, máu tươi không nhịn được chảy như điên.
“Khải Minh lui ra”
Khải Đường Dương đứng lên.
“Huyền Kính.
Không thể tưởng tượng được người này có thể độc ác và tàn nhẫn như vậy.
Vì muốn không chế được sức mạnh Huyền Kính mà có thể tự mình chặt đứt cánh tay của mình”
Khải Đường Dương có chút kiêng dè.
“Suy cho cùng vẫn là chủ thượng của Hồn Điện, ánh mắt nham hiểm.
Đúng vậy.
Trong tổ tiên nhà họ.
Vũ, người có thể khống chế được sức mạnh của Huyền Kính thật sự rất ít ỏi, nhưng trong số đó có tôi.
Ba mươi năm trước, tôi vừa ra đời đã bị đánh bại, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mỗi ngày đều liều mạng luyện tập muốn nâng cao sức mạnh của chính mình, vì thế tôi đã nghĩ tới Huyền Kính và tìm hiểu sự ảo diệu của nó.
Nhưng sau này tôi lại nhận ra, tôi không thế khống chế hoàn toàn sức mạnh của Huyền Kính, đây cũng là bất đắc dĩ tôi mới nghĩ tới biện pháp chặt đứt cánh tay phải của mình, tôi chấp nhận nó”
Vũ Cường Long nói.
Huyền Kính giống như là bức tranh Thái Dương Minh của nhà họ Khải, là pháp khí của nhà họ Vũ.
“Khải Đường Dương, hiện tại đối với sự bại trận của ông tôi đã không còn hứng thú nữa rồi, nhưng cháu trai của ông lại làm cho tôi chú.
Nói không chừng có thế tìm hiếu hay nằm rõ được bí mật gì đó trên người cháu ông, cuộc đời bây giờ của tôi lại có thể tiến thêm một bước nữa.
Vũ Cường Long lắc đầu đang chuẩn bị bắt Khải Minh đi.
“Đừng hòng làm được, sức mạnh như rồng của nhà họ Khải chúng tôi không phải vô duyên vô cớ mà có được.”
Khải Đường Dương nổi giận, khí lực toàn thân trong chốc lát đã tăng vọt lên.
Cả người lúc đó bỗng nhiên giống như được bao trùm bởi một tầng hào quang tràn ngập ánh sáng.
Đi thẳng đến chỗ Vũ Cường Long.