Trần Hạo thấy Dương Hạ trở thành nhân viên tiếp tân trong sơn trang thì thật sự rất bất ngờ.
Chẳng trách mấy ngày nay không thấy bóng dáng của cô ta, hóa ra là đến đây.
Nhưng mà phần nhiều, Trần Hạo cũng mừng thay cho Dương Hạ.
Nói thế não đây, tuy rằng thái độ bây giờ của Dương Hạ với anh ta là căm ghét, nhưng mà sau khi Dương Hạ trải qua việc lần này không có cảng sa đọa, mà lại chủ động tìm một công việc.
Nỗ lực làm việc kiếm tiền.
So với những kết cục khác, Trần Hạo càng hi vọng nhìn thấy kết quả như trước.
mắt, “Trần Hạo, anh đến đầy làm gì? Đây là nơi mà anh có thể đến hay sao? Anh mau mau đi ra ngoài cho tôi! Dương Hạ lạnh lùng nói *Ê! Tiểu Hạ, người quen của cô sao?“ Hai ba nhân viên nữ tuổi tác xấp xỉ Trần Hạo, đứng chung một nơi với Dương Hạ cùng nhau đi tới Hiển nhiên, các cô cũng giống như Dương Hạ, sinh viên năm ba phải đi thực tập, bèn nghĩ đến sơn trang làm việc kiếm lấy một khoản thu nhập.
‘Chủ yếu là bọn họ nghe nói ở trong nảy có thể làm quen được rất nhiều người tai to mặt lớn.
‘Cho nên khi nhìn thấy Trần Hạo, trên mặt bọn họ đều có về ngờ vực.
Nhìn cách người nảy ăn mặc không giống như lả kiểu cậu ấm con nhà giảu, cho nên đầu tiên bọn họ nghỉ ngờ anh đến để mở mang tầm mắt.
Sơn trang có quy định, mấy người tạp vụ miễn vào! “Hữ! Tôi tất nhiên có quen người này, anh ta chính là tên bạn trai cĩ mà tôi kể!”
Dương Hạ dùng về mặt u oán trừng mắt lườm Trần Hạo.
“Gì cơ, Hạ Hạ, anh ta chính là tên khốn sau khi trúng số thì đá cậu, hơn nữa còn.
ăn chơi đến không biết trời đất đó á? “Ôi trời, với cái điệu bộ thấp hèn nây của anh ta, trúng được xổ sổ liền sướng đến phát rồ rồi? Trên đời này, không biết có bao nhiêu cậu ấm giàu có tài giỏi hơn anh ta, ví dụ như câu Khang đó, người ta giàu như vậy nhưng cũng đâu có ăn chơi trác táng, có người ý, tầm thường từ trong xương rồi!”
“Sao có thể đem so sánh người này với cậu Khang được chứ, Hạ Hạ, may cậu sớm nhìn thấu bộ mặt thật của tên khốn này, không trao đi trinh trắng của mình cho hân, nếu không cậu phải hối hận đến phát khóc mất..”
Mấy cô gải xinh đẹp không hề khách khí buông những lời mía mai Trần Hạo.
Thân thế cúa các cô ấy có thể không hề cao quý, nhưng mà, bây giờ bọn họ đều làm việc ở sơn trang suối nước nóng, trong khoảng thời gian này cũng đã làm quen được không ít nhân vật có tiếng tăm.
Tâm mắt được nắng cao, tính tình cũng kiêu ngạo không ít.
Đối với kẻ tầm thường vô dụng như Trần Hạo, các cô tất nhiên không cần kiêng đê làm gì! Trần Hạo bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Anh đang định hỏi thăm chỉ gái Trịnh Duyệt trước kia tại sao lại không có mặt.
Lễ nào xin nghỉ việc rồï? Nhưng giờ lại phải hứng chịu tràng cười chê của mấy cô gái đến mức không cất lên lời.
Dương Hạ thật biết cách cho mình gánh tội thay cô ta, chẳng lẽ không phải là cô ta phán bội mình sao? Nhưng Trần Hạo bảy giờ đã lười phải tranh cãi vấn đề này với cổ ta.
Mặc kệ Dương Hạ có lấy cớ gì đi nữa, hai người cũng đã chia tay rồi.
Trần Hạo tuy còn sót chút tỉnh cảm phức tạp với Dương Hạ, nhưng tuyệt đối không có ý định gương vỡ lại lành gì đầu.
Vậy nên, cô ta nói gì đều không quan trọng! “Trần Hạo, tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ trúng số là t: thật sự sai rồi, thời điểm mới vào năm nhất, là do tôi khờ khạo, anh giá vỡ vịt đối tốt với tôi, tôi vì quá cám đông mà đồng ý đến với anh.
Ha ha, sau đồ tôi lại yêu tên Lục Thần kia, tôi cảm thấy anh ta tài giỏi hơn anh, có thể biến tôi thành một cô công chúa hạnh phúc, nhưng kết quá thì sao?”
“Vậy nên, trăm ngân lần đừng tưởng rằng bản thân rất tài giỏi, trong mắt của Dương Hạ tôi, anh chính là một tên khốn kiếp!”
Dương Hạ kích động gào thét.
Mấy hôm trước, cô ta nợ Lục Thần một trăm nghìn tệ, cô ta hạ minh cầu cứu Trần Hạo, điều kiện là hai người làm hòa, hơn nữa bản thân sẽ hoàn toàn thuộc.
Về anh ta.
Nhưng mà, cô te bị Trần Hạo cự tuyệt, Tên mạt hạng Trần Hạo từng bị cô ta đá bổng chốc trở nên giảu có.
Dương Hạ vô cùng xấu hổ và giận dữ.
Hiện giờ, nhân cơ hội này, cô ta phải trút hết tất cả nôi phần uất bấy lâu nay trong lòng mình ra.
Tên Trần Hạo kia là cái thá gì! Có gi đặc biết hơn người chứt “Hữi Tên khốn mau cút đi, còn không đi, tôi gọi bảo vệ đến đánh chết anh!”
Mấy cô gái lạnh lùng nói: “Đây đâu phái chỗ ai thích thì đến… Kia! Hạ Hạ, các cô nhìn kia, cậu Khang đến rồi!”
Đang mia mai Trần Hạo, bọn họ đột nhiên hãng hái chỉ tay ra hướng cửa.
‘Chỉ nhìn thấy một chiếc xe sang từ từ dừng lại.
Một chàng trai trẻ tuổi tuẩn tú bước xuống tử trên xe, trên người mặc một bộ.
âu phục màu lam, một tay đút trong túi quần, tư thế hiên ngang bước vào.
“Cậu Khang!”
‘Đám nhãn viên tiếp tân nữ nhiệt tình vẫy tay.
‘Còn Dương Hạ lại tỏ ra vô cùng dè dật, vô cùng dịu dàng e thẹn.
*Hạ Hạ, các cô đang bận gì vậy…”
Cậu Khang bước tới chỗ mấy cô gái, tươi cười hỏi han.
“Đâu có bận gì đâu cậu Đỗ Khang, bọn em chỉ đang ngăn cản một tên khố rách áo ôm không biết chui từ đầu ra, tránh cho anh ta thừa dịp lén vào, quấy rầy mấy vị cha chú của anh đang ở phía bên trong bàn công chuyện!”
Dương Hạ vừa đáp lời, vừa kín đáo nép vào bên người Đỗ Khang.
Đỗ Khang öm hở vòng eo của Dương Hạ, lúc này mới liếc mắt sang Trần Hạo.
đang đứng ở một góc.
“Tên đầu đường xỏ chợ từ nơi nào đến, đây là nơi ai muốn đến thì đến hay sao? Mau cút ra ngoài!”
Đỗ Khang chỉ tay vào Trần Hạo lớn tiếng quát.
Gòn Tần Hạo thì đã sững sờ.
‘Đương nhiên không phải bị Đỗ Khang dọa cho sợ.
Mà là bị Dương Hạ làm cho bất ngờ.
Xem ra anh đã hiểu lầm cô ta, vốn tưởng trải qua chuyện vừa rồi có thể khiến Dương Hạ bỏ đi cái thói nịnh hót tham tiền.
Nhưng không ngờ rằng lại càng trầm trọng thêm.
‘Cð ta đến sơn trang đâu phải làm việc, hóa ra là đến để câu một con rùa vàng.
Ki thực vừa nãy nghe thấy những lời cười nhạo của nhóm người Dương Hạ, Trần Hạo không định tiết lộ thân phận của bán thán.
Như vậy còn có thể chữa lại cho Dương Hạ một đường lúi.
Nhưng mà việc đã đến nước nây, Trần Hạo quyết định không cần phải giấu giếm gì nữa.
“Dương Hạ, có một việc tôi đã giấu cô rất lâu rồi, hôm nay tôi quyết định lật bải tất cải”
Trần Hạo cười nhạt một tiếng.
“Ö, lật bài? Trần Hạo, anh thì bài gì đáng để lật chứ? Đừng có bảo là thật ra anh là con õng cháu cha, một người giàu có nhưng luôn giấu giếm thân phận nha! Ha ha ha, nếu thật sự như vậy, Trần Hạo, tôi sẽ hối hận lâm đấy!”
Dương Hạ cọ cọ người vào cậu Khang ở bên cạnh, trên mặt không che giấu vé hương 5A Tôi thật sự là con nhà giảu châm chọc.
“Đúng vậy, tôi thật sự là con nhà giàu, chuyện này, mãi đến ba ngày sau khi chúng ta chia tay tôi mới được biết, hóa ra mình lại là con nhà giàu, lại giàu có như vậy, ha ha..”
“Ha ha ha ha…”
Dương Hạ cười phá lên.
*Trần Hạo, tõi phục anh rồi, tôi biết anh là người có lòng tự trọng cao, sợ nhất là bị người khác coi thường, nhưng tôi không ngờ bây giờ anh lại dối tr đến v: anh là con nhà giàu? Tôi nói cho anh biết, Dương Hạ tôi còn là con gái nhà t: phiệt đấ) *Thâng tồi này, vì thể diện đến lòng tự trọng tối thiểu cũng vứt luôn rồi, anh ta há, không biết xấu hổ tự nhận mình là con nhà giàu, không phải là trúng số một.
lần thôi sao?”
“Các cô không hiểu, chắc là tên khốn này nhìn thấy Hạ Hạ của chúng ta hiện giờ xinh đẹp như hoa, còn lọt vào mất xanh của cậu Khang, cho nên sính lòng đố ky, mới nói bản thân là con nhà giàu, anh ta nói vậy chính là muốn Hạ Hạ quay về bên anh ta, sau đó lại bỏ rơi Hạ Hạ đế trả thù, loại thủ đoạn bẩn thiu.
này tôi nhìn thấy nhiều rồi!”
“Dương Hạ, tôi thật sự là con nhà giảu, chuyện tới nước này tôi cũng không muốn tiếp tục lừa cô, tôi không chỉ có một ít tiền thôi đâu, bảy mươi phần trăm khu phố thương mại là tài sản cúa tôi!”
Trần Hạo cười cay đắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT