Mặt trời còn chưa mọc hoàn toàn, thằng nhóc này liền ở chỗ này khóc lóc kể lể.
Chẳng lẽ muốn khóc tang cho tôi?”
Ông lão này tuy tuổi đã cao nhưng ánh mắt lại lóe sáng.
Chỉ là trên người ông ta đầy mạng nhện, gầy gò, khiến cho người ta cảm thấy là một ông già, cũng không phải là lạ.
Nhưng Vũ Trường Không lại vô cùng cung kính, dù sao cũng đã hai mươi năm ông ta không gặp chú ba của mình.
Ông ta nuốt nước bọt: “Chú ba, xin hãy cứu.
mạng, xin hãy cứu mạng.
Cháu bị hai ông cháu Khải Đường Dương đuổi giết, hai người này đã giết chết hai đứa con của cháu, tất cá đều chết rất thám”
Vũ Trường Không lại khóc.
“Khải Đường Dương, lão già này, những năm đầu tôi đã đối phó với ông ta, không ngờ, ông ta lại một lần nữa xuất hiện.
Ha ha, thú vị thật.
Chỉ là, làm sao ông ta có thể giết chết hai đứa con của cậu? Ông ta không phải người như thế”
Lúc này Vũ Cường Long mới nhẹ giọng hỏi.
“Không phải hai đứa chúng nó tới tìm người gây chuyện, cuối cùng tự mình bỏ mạng chứ?”
Ông ta lại nói.
“Hai đứa con trai của cháu đúng là ngang bướng, nhưng chúng đã rất thảm.
Con trai thứ ba của cháu, Vũ Trường Duyệt, đã bị chúng ném xuống nơi rừng sâu nước độc, hơn nữa còn khiến cho Vũ Kim Long phải treo cổ tự tử.
Chú ba, chú cũng.
không thể ngồi yên mà không hói đến chuyện này.
Thực lực của Khải Đường Dương chính là có một không hai trong thiên hạ, không ai có thế đánh lại ông ta.
Vũ Trường Không cháu không phải đối thủ của ông ta, nếu như chú ba không ra mặt giúp cháu giữ lấy cái mạng này thì cháu thà chết trước mặt chú ba, bảo vệ thanh danh của nhà họ Vũ”
Sau đó, Vũ Trường Không tìm một cái cây lớn, muốn lao đầu vào đó tự tự.
Nhưng Vũ Cường Long thân thủ nhanh nhẹn, chờ tới khi Vũ Trường Không gần tới gốc cây, một tay ông ta đã chặn lại được.
“Đúng là vô liêm sỉ, người nhà họ Vũ tôi cư nhiên lại bị Khải Đường Dương dọa sợ vỡ mất.
Cái gì mà có một không hai trong thiên hạ, không ai là đối thủ, Vũ Cường Long tôi, sẽ tới gặp Khải Đường Dương.
Nực cười.
Quá nực cười”
Vũ Cường Long hơi nheo mắt lại một tia tức giận lóe lên trong mắt ông ta.
“Trường Không yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, nhà họ Khải đương nhiên sẽ không dám động tới cậu.
Ngược lại, Vũ Cường Long tôi còn muốn giúp cậu đòi lại công đạo, tìm Khải Đường Dương tính số: Vũ Cường Long lạnh lùng nói “Tạ ơn chú ba”
Vũ Trường Không bổ nhào vào lòng Vũ Cường Long, ôm lấy ông ta khóc to, Đột nhiên, ông ta chạm vào cánh tay của Vũ Cường Long lại hơi kinh ngạc.
“AI Chú ba, cánh tay của chú?”
Vũ Trường Không bất ngờ ngã xuống đất “Ha ha, ý cậu là cánh tay phải của tôi sao?”
Vũ Trường Không nặng nề gật đầu.
Bởi vì ông ta đang mặc một chiếc áo choàng, Vũ Trường Không hoàn toàn không nhìn thấy nó Hóa ra cánh tay phải của Vũ Cường Long đã không còn, khiến cho Vũ Trường Không kinh ngạc.
“Hai mươi năm trước, cháu nhìn thấy chú, vẫn toàn thân lành lặn, sao lại thành như vậy?”
“Cánh tay phải, mười năm trước đã bị tôi chặt đứt”
“Hả? Vậy thì…”
Vũ Trường Không không khỏi cảm thấy chán nản.
“Cậu đang lo lắng rắng chú ba của mình đã mất đi cánh tay phải có thể sẽ không đánh bại Khải Đường Dương được đúng không?”
“Cháu trai sao có thể nghỉ ngờ thực lực của chú mình như vậy”
“Đôi mắt của cậu đã phản bội cậu”
Vũ Cường Long lắc đầu, lúc này mới đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve một thân cây rậm rạp bên cạnh, phải ba người ôm mới có thể ôm hết cây to này.
Đột nhiên, Vũ Cường Long xuất lực.
“Bùn’ một tiếng nố.
Sau đó liên nhìn thấy cây cổ thụ ngã về phía trước, phần rễ bên dưới cũng theo đó mà bật lên hoàn toàn khô héo.
Cuối cùng, nó lại vỡ đôi.
Tuy lớp da còn nguyên vẹn nhưng bên trong cây đã hoàn toàn thối rữa.
“Trời ơi.
Chú ba”
Vũ Trường Không liên tục nuốt nước bọt.
Chính là bị một màn trước mặt dọa sợ.
“Còn lo lắng không?”
“Không.
Chú ba mới thực sự là có một không hai trong thiên hạ, bất khả chiến bại, chú có thể báo.
thù ân oán cho hai con của cháu.
Cháu trai cung nghênh chú ba xuống núi”
Vũ Trường Không mừng rỡ.
Thật ra nếu như cậu không tới tìm tôi, không bao lâu nữa tôi cũng sẽ xuống núi”
Vũ Cường Long cười khổ.
Vũ Trường Không chợt tỉnh ngộ: “Đúng vậy, hai mươi năm trước lúc chú ba bế quan, đã nói với cháu rằng chúng ta nên chuẩn bị cho giao ước.
nước thánh.
Giao ước nước thánh cứ ba mươi năm.
mới có một lần.
Sắp tới rồi mà chú ba đã thành công trong việc trở thành cao thủ mười năm trước, liền có thể thay mặt nhà họ Vũ tới tham gia”
“Ừ, đúng vậy, năm đó ba tôi tham gia giao ước.
nước thánh, rơi xuống đó.
Từ đó về sau, tôi đã thề rằng cả đời này khi trở thành cao thủ nhất định phái xông vào giao ước nước thánh”
Một tỉa ký ức chợt lóe lên trong mắt Vũ Cường Long.
“Đúng rồi chú ba, khi nói đến giao ước nước thánh, cháu nhớ tới một chuyện.
Đó là hai mươi năm trước chú đã cho cháu xem bản đô phong cảnh núi Vô Danh.
Hôm qua, cháu đã xem lại, hai ông cháu Khải Đường Dương cũng đang tìm kiếm khu vực này, nghe nói là họ muốn phá giải bí ẩn của Thái Dương Minh”
Vũ Trường Không nói.
“ra ha ha, phá giải bí ẩn của Thái Dương Minh sao? Thái Dương Minh, đây là câu trả lời mà gần một nghìn năm qua chưa ai giải được.
Nó giống như một lời nguyền.
Không ai có thể chống lại quy luật của nó, mờ mịt và khó đoán, khiến cho người khác không thể biết được.
Năm đó ông nội cậu muốn làm sáng tỏ những truyền thuyết và bí mật của Thái Dương Minh, nhưng ông ấy vẫn không thế trả lời nó trong suốt phần đời còn lại của mình.
Lão già Khải Đường Dương này đúng là không biết tự lượng sức”
‘Vũ Cường Long bật cười.
“Tuy nhiên, theo manh mối mà ông nội nói hồi đó, giao ước nước thánh này có liên quan rất nhiều đến Thái Dương Minh”
Vũ Trường Không nói.
“Ừ, đúng vậy, trước khi ông nội cậu đến đó, ông ấy đã gọi tôi đến căn phòng bí mật của ông ấy để nói chuyện.
Bởi vì giao ước nước thánh được tổ chức 30 năm một lần, chỉ những người là cao thủ mới có thể nhận lệnh truyền nước thánh, ông ấy nghỉ ngờ rãng thứ nước này có thể khiến con người trường sinh bất tử, do chính Thái Dương Minh cung cấp.
Để mở khóa được bí mật của Thái Dương Minh, ông nội cậu đã đích thân tới đó, nhưng sau khi trở về, ông ấy trở nên điên loạn không nói chuyện, chưa đầy một tháng sau liền qua đời, đồng thời cũng mang về tấm bản đồ của núi Võ Danh”
Vũ Cường Long đau khổ nói.
“Nếu nói như vậy, chú ba, hay là đừng đi, nhà họ Vũ không thể làm gì nếu không có chú.
Ý cháu là chẳng may, nếu như chú xảy ra tai nạn, nhà họ Vũ sẽ xong đời”
Vũ Trường Không lo lắng nói “Sống chết có số, tôi cổ gắng nhiều năm như vậy chỉ vì giao ước nước thánh, sao có thể từ bỏ được.”
“Được rồi, cậu yên tâm, trước khi đi, tôi sẽ dọn hết chướng ngại cho nhà họ Vũ.
Mặt trời chưa mọc, cậu cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi”
Vũ Cường Long cười cười nói.
“Cảm ơn chú ba”
Cùng lúc đó ở nhà họ Khải Hôm qua, ông nội gọi người nhà họ Khải vào phòng bí mật là để mọi người tìm hiểu về bản đô bảo vật của tổ tiên để lại Khải Minh cũng tìm hiểu.
Tuy nhiên, anh cũng chỉ tìm hiểu ra một ít về Long Tượng Lực của Phật môn.
Còn những người khác thì không hề có thu hoạch.
Lúc này Khải Minh đang ngồi thiền trên đệm dưới đất, luyện tập thở.
Còn Tân Lan, đã sớm nằm trên giường nghỉ ngơi.
Cô ấy thật sự là quá mệt mỏi Không còn cách nào, ông nội cũng coi Tân Lan như cháu dâu.
Đó cũng là ý của ba mẹ, chị.
Vì vậy, Khải Minh cũng chỉ thể cùng phòng nhưng không cùng giường với Tân Lan.
“Ùm?”
Lúc này Tân Lan giống như đang gặp ác mộng.
Mồ hôi đầm đìa trên trán, cô ấy không ngừng lắc đầu.
“Gặp ác mộng sao?”
Khải Minh bất đäc dĩ cười khổ, định đắp chăn cho Tần Lan.
“Anh là ai?”
Lúc này Tân Lan bỗng nhiên hỏi.
Cô ấy vẫn nhắm chặt mắt, trông có vẻ vô cùng sợ hãi, như thể đang mơ thấy gì vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT