Người nhà họ Vũ đẳng đẳng sát khí, bắt đầu ra tay.

Sắc mặt của Khải Đức Hải biến sắc.

Từ trước tới nay, trừ phi là do bất đắc dĩ giống như lần này, nếu không ông cũng không nguyện ý giao tiếp với dòng họ lánh đời Bởi vì dòng họ lánh đời đó, quá mức với phóng đãng, bá đạo.

Mà hiện tại, ông đang thầm suy nghĩ trong lòng.

Chẳng lẽ, trước kia, những lời mà ba ông từng nói, bây giờ lại trở thành sự thật sao? Nhà họ Khải có nguy cơ bị tiêu diệt, hơn nữa, chính là ngay hôm nay sao? Cam chịu để người nhà họ Vũ tàn sát? Khải Đức Hải nuốt một ngụm nước miếng.

“Tôi xem ai dám động vào một người nhà họ Khải”

Đúng lúc này, một giọng hét lớn vang dội truyền đến.

Thủy tỉnh xung quanh cũng đều bị giọng nói này phá vỡ toàn bộ.

Trong lúc nhất thời, gió to nổi lên từ bốn phía.

Đám con cháu nhà họ Vũ đang chuẩn bị thỏa sức chém giết, giờ phút này lại điên cường che đầu, thật sự giống như có một năng lượng nố mạnh ở trong đầu óc bọn họ, trực tiếp hộc máu mà chết Vũ Trường Không khẽ nhíu mày, nhưng ông ta không hành động.

Mà bên ngoài đại sảnh không biết từ khi nào đã xuất hiện một đám người Đám người này, mỗi người đều mặc một thân áo đen cực kỳ thần bí.

Bọn họ vọt vào đại sảnh, vay quanh đám người Vũ Trường Không.

Những người áo đen này ước chừng gần nghìn người Vũ Trường Không giương mắt nhìn, trong lòng tràn đây sự nghỉ ngờ.

“Không biết đây là thế lực phương nào, hôm nay tôi đến nhà học Khải muốn đòi lại món nợ máu, các người tốt nhất không nên nhúng tay vào.”

Vũ Trường Không lạnh lùng quát một tiếng.

“Nếu tôi cứ muốn nhúng tay vào, bọn chuột nhắt các người có thể làm gì đây?”

Lúc này, một ông cụ nhanh chóng đi từ ngoài sảnh chính vào.

“Chủ thượng”

Mà ngoài cửa, đám người mặc đồ đen cung kính chia thành hai hàng quỳ xuống đất.

“Hữờ”

VũTrường Không nhíu mày, nhìn chấm chấm ông cụ đó “Dường như chúng ta chưa bao giờ gặp nhau đúng không? Tôi nói rồi, tôi và nhà họ Khải có nợ.

máu, không biết ngài đây và nhà họ Khải có quan hệ gì?”

Vũ Trường Không hỏi.

“Ba… Ba?”

Khải Đức Hải, giờ phút này lại che miệng với vẻ không thể tin nổi.

Đúng vậy, người trước mắt này đúng chính là người ba của ông đã không xuất hiện vài chục năm.

Khái Đức Hải có chút kích động.

“Ông nội?”

Tuy Khải Lam chưa bao giờ gặp qua Khải Đường Dương, nhưng hiện giờ biết được ông nội của mình còn sống, cũng thực sự làm người ta kinh ngạc.

“Đức Hải, đây là cháu gái Khải Lam của ba đúng không?”

Khải Đường Dương đi vào, kéo tay Khải Lam, vẻ mặt hiện đây sự cưng chiều.

“Ba… Đúng vậy.

Ba… mấy năm nay ba đã ở nơi nào?”

Khải Đức Hải ngạc nhiên hỏi.

“Việc đó, chờ ba dọn xong đám rác rưởi này sẽ nói chuyện với con”

Khải Đường Dương cười lạnh “Hóa ra… ông chính là ông chủ nhà họ Khải đã mất tích vài chục năm trước – Khải Đường Dương Chẳng trách.

Nhưng ông tới vừa đúng lúc, hôm nay, tôi chuẩn bị giết hết nhà họ Khải, tính luôn cá ông mới có thể nói là diệt trọn nhà họ Khải”

Vũ Trường Không lạnh lùng cười nói.

“Bọn chuột nhắt các người mà cũng đòi giết hết nhà họ Khải này sao? Chỉ sợ cho dù là Vũ Cường Long ở trước mặt tôi này cũng không dám nói năng một cách dõng dạc như thế”

Khải Đường Dương khoanh tay, lạnh lùng nói.

“Cái gì?”

Vũ Trường Không, ngay cả Vũ Vệ Bình nghe thấy thế đều ngẩn cả ra.

“Ông quen biết chú ba Cường Long của nhà họ.

Vũ sao? Tại sao tôi lại chưa bao giờ nghe chú ba.

nói qua cái tên Khải Đường Dương này?”

Tuy Vũ Trường Không nói thế nhưng trong lòng vẫn lộp bộp lo lầng một chút.

Vũ Cường Long, nói như thế nào thì cũng có thân phận vô cùng kỳ bí, giống như là ông tổ của nhà họ Vũ bọn họ, thân phận cực kỳ thần bí.

Ngay cả các dòng họ lánh đời khác, có thể biết rõ kể lại về ông cụ cũng rất ít.

Mà nhà họ Khải dù sao cũng chỉ là một nhà buôn bán ngang ngược, sao có thể sẽ quen biết ông cụ nhà ông ta được? “Tôi nhớ rõ đám các người hình như gọi là dòng họ lánh đời, có quy củ nghiêm khảc của riêng mình, đó chính là không thể tùy tiện bước chân vào xã hội bên ngoài.

Thế mà bọn chuột nhắt các người lại làm trái, chẳng những âm thầm thành lập gia tộc chô mình, còn ngang ngược can thiệp vào việc bên ngoài.

Hiện giờ lại dám tuyên bố muốn tiêu diệt nhà họ Khải.

Bọn chuột nhất các người không phải quá khinh thường quy tắc nhà họ Vũ rồi hay sao?”

Khải Đường Dương cười to.

Sau đó ngay lập tức ngồi xuống.

“Ông cụ nhà họ Khải, rốt cuộc ông đến từ thế lực phương nào? Ông cũng chỉ là một người buôn bán cậy mạnh, làm sao có thể biết việc của dòng họ.

lánh đời rõ như lòng bàn tay?”

Vũ Trường Không hỏi “Ha ha, Hồn Điện.

Thế nào, có nghe Mạc Thương Long nhắc tới chưa?”

“Hồn… Hồn Điện?”

Vũ Trường Không nghe thế, mí mắt hung hăng nhảy dựng.

“Là người Hồn Điện”

Mấy cao thủ ở bên cạnh Vũ Trường Không giờ phút này đều hai mặt nhìn nhau, sau đó không khỏi lui về phía sau một bước.

Thanh danh Hồn Điện, tin tưởng là cái tên đối với bất kì người của một dòng họ lánh đời nào cũng đều không xa lạ.

Vốn dĩ mấy dòng họ lánh đời lớn ở Việt Nam, trong đó một dòng họ lánh đời tương đối hưng thịnh, chính là bị người Hồn Điện giết sạch trong một đêm.

Hồn Điện giết người, nhất định sẽ lưu lại dấu vết, để cho người khác đến tìm Hồn Điện báo thù Nhưng mà, ai sẽ dám chứ? Cho nên nghe được hai chữ Hồn Điện, cho dù là Vũ Trường Không cũng không tránh khỏi có chút sợ hãi.

“Không thể tin được Khải Đường Dương mất ích vài chục năm của nhà họ Khải thế mà lại là ông chủ của Hồn Điện.

Việc này, Vũ Trường Không thật sự không biết.

Nhưng cho tới bây giờ, tôi cũng xem như hiểu rõ một số chuyện”

Vũ Trường Không nói.

“Ông hiểu được cái gì?”

“Nửa năm trước, con trai thứ ba của tôi là Vũ Trường Duyệt ở thành phố Hoàn Kim bị cao thủ thần bí bắt đi, đến bây giờ vẫn không có một tin tức.

Đây là một việc.

Còn nữa, nhà họ Vũ tôi lần này chịu nạn tàn sát, nói như vậy lẽ nào những việc này.

đều là do ông làm sao?”

Hai mắt Vũ Trường Không đỏ ngầu, trong mắt đều là thù hận.

“Khốn nạn”

Bốp bốp.

Khải Đường Dương giận dữ, thân ảnh không hề di chuyển nhưng trên mặt Vũ Trường Không đã ăn hai cái tát Căn bản không hề có đủ lực để đánh trả “Khải Đường Dương này tung hoành cả đời, đứa con trai thứ ba còn có những người của nhà họ Vũ kia đều là bọn chuột nhắt trong bọn chuột nhắt.

Khải Đường Dương tôi sẽ tiêu phí sức lực, tâm trí đối phó với mấy tên chuột nhất đó hay sao? Quả thực khốn nạn”

‘Vô Trường Không bụm mặt, không dám nói thêm một lời gì Khải Đức Hải cùng với người nhà họ Khải giờ phút này lại là vô cùng vui sướng.

“Ba, không thể ngờ được hóa ra ba lại có thế lực mạnh đến như vậy.

Đúng rồi, tàn sát nhà họ Vũ, không phải việc chúng ta làm sao?”

Nhìn thấy ba ở đây, Khải Đức Hải không còn lo lẳng nữa, lập tức ngồi ở bên cạnh ba mình hỏi.

“Ai da, nói như thế nào đây? Không phải việc ba làm, nhưng thật sự là người nhà họ Khải chúng ta làm.

Nhưng nhà họ Vũ này, từ hai mươi năm trước đã có ý nghĩ muốn thâu tóm nhà họ Khải, nhiều năm qua vẫn luôn âm thầm thi triển rất nhiều kế sách.

Hơn nữa, nếu không phải bận tâm vai vế, ba đã sớm đem bọn họ tiêu diệt gọn gàng.

Mà tên khốn này không khác gì lũ cướp bóc, có khi còn giết hết nhà họ Mộ Dung”

Khải Đường Dương tức giận nói Nói một phen làm gương mặt Vũ Trường Không không khỏi run rẩy.

“Vậy quả thật việc này là do nhà họ Khải chúng ta làm sao? Chỉ là, ngoại trừ ba ra còn có ai có bản lĩnh lớn như vậy đi đối kháng nhà họ Vũ này?”

Khải Đức Hải nói.

không sớm xuất hiện? Như vậy, nhà họ Khải chúng ta sao có thể có nguy hiểm như hôm nay, giết sạch tất cả nhóm người này, một người cũng không giữ”

lại”

Khải Lam nói “Ha ha, không thể tin được tính tình cháu gái này thật giống ông, so với tên cháu trai hèn nhát kia, thực là càng làm cho ông thích mà.”

Khải Đường Dương thoải mái cười to.

“Ông không xuất hiện, thật sự là do có nỗi niềm khó nói.

Nhưng cháu gái ngoan, cháu có thể đối phó với bọn chuột nhắt này, căn bản không cần ông phải ra tay.

Người đâu Khải Đường Dương hỏi: “Đi xem thử cậu chủ Hồn Điện đã trở lại chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play