*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Khải Minh tỉnh dậy, cậu đã cứu được.
Dương Lan Xuyên.
Ngoài ra, cậu đã liên lạc được với Bác Hùng, yêu cầu bọn họ nhanh chóng chạy đến.
Cũng để cho Bác Hùng dùng phương pháp nhanh nhất, lợi dụng “Hồn điện thiên võng”
biến tất cả những người nhà họ Vũ thành ba ba trong vại, vì Khải Minh sẽ không buông tha bất cứ ai trong số họ.
“Cậu chủ, có mấy con cá lọt lưới, bọn họ thân thể to lớn, đã xác định được vị trí rồi”
Bác Hùng nói.
“Tốt lầm, hãy sắp xếp mọi thứ, tôi cũng muốn cho bọn họ trải nghiệm một chút cảm giác tuyệt vọng thực sự là như thế nào.”
Cả người Khải Minh bê bết máu, quay đầu lại nhìn trang viên của nhà họ Vũ đang bốc cháy.
Khóe miệng cậu nâng lên một đường cong tà mị khiến lòng Bác Hùng như rơi lộp bộp xuống đất.
Theo lý thuyết thì sau khi Cậu chủ dùng máu tu vi thì tâm tính cũng sẽ được bình thường, nhưng tại sao Cậu chủ lại đem đến cho ôn ta cảm giác kỳ quái như vậy? Trên người cậu có thêm một loại khí tức.
Loại khí tức này quả thật khiến bản thân ông ta có chút sợ hãi.
Đúng lúc này, tiếng hét sợ hãi của Dương Lan Xuyên phát ra từ bên trong trang viên Lửa cháy suốt đêm.
Bởi vì nó nằm ở Bắc Giang.
Mùa đông vừa qua đi Sáng sớm ngày hôm sau, trời rét đậm thấu xương, “Cậu chủ Vũ Kim Long, uống chút nước đi”
Vũ Văn Sơn cầm túi ngủ đưa cho Vũ Kim Long sắc mặt trắng bệch.
Vũ Kim Long bị thương nặng, đã cực kỳ yếu ớt Bọn họ đã chạy trốn suốt đêm.
Liên lạc đã bị cắt.
Điều khiến họ kinh ngạc nhất là trong một đêm, dường như xe cộ ở Bắc Giang đã ít đi rất nhiều.
Việc tìm một chiếc xe hơi để đi bây giờ đã trở nên khó khăn.
Thật vất vả mới có một chiếc xe hơi sang trọng cao cấp chạy đến.
Vũ Văn Sơn vội vàng ngăn cán.
Bây giờ họ cần phải nhanh chóng đến một nơi trú ẩn, xin tị nạn và đợi cho đến khi ông chủ trở về.
Chiếc xe dừng lại Sắc mặt Dương Lan Xuyên tái mét bước xuống xe.
“Thì ra là cô Lan Xuyên, tốt quá.
Hiện tại cậu hai đang bị thương nặng.
Mau, dùng xe của cô đưa cậu hai đi đi.”
Vũ Văn Sơn vội vàng nói “Tôi… Tôi sợ là có chút không tiện.”
Dương Lan Xuyên nói.
“Cái gì?”
Vũ Văn Sơn sửng sốt.
Sau đó mới thấy mười mấy chiếc trực thăng lượn vòng phía sau “Phía trước không xa có quán cơm, hai người có thể tới đó nghỉ ngơi.”
Dương Lan Xuyên nói, len lén đưa một ít tiền.
Sau đó lên xe vội vã rời đi “Họ chí muốn tra tấn chúng ta đến chết, sớm.
biết hôm nay thành ra như vậy, tôi với ba đã tiêu diệt nhà họ Khải từ lâu rồi”
Vũ Kim Long tức giận nôn ra máu “Cậu hai, đừng nói nhiều nữa, hiện tại thân thể của cậu cần tĩnh dưỡng, tôi đưa cậu đi ăn gì đó rồi băng bó vết thương”
Vũ Văn Sơn nói.
Sau đó, bọn họ đi đến một quán cơm.
Dương Lan Xuyên và những người khác cũng ở đó.
Tuy nhiên, Dương Lan Xuyên không dám nói chuyện với người nhà họ Vũ nữa.
“Mau ăn đi, tính toán thời gian, ông chủ hẳn đã gần tới Bắc Giang.
Chống đỡ qua được lần này, chúng ta có thể sẽ được cứu”
Vũ Văn Sơn vội vàng nói.
Bọn họ vội vã ăn cơm.
Lúc này, cửa quán cơm mở ra.
Một nhóm người bước vào khiến mấy người nhà họ Vũ run hết cả lên, ăn gì cũng không dám nuốt.
“Cậu chủ, mời ngồi.”
Sớm đã có thủ hạ đến kéo ghế, Khải Minh từ từ.
ngồi xuống Dương Lan Xuyên ở một bên nhìn Khái Minh.
Nước mắt lưng tròng, cô ta không dám lên tiếng.
Khải Minh của bây giờ đã khác hoàn toàn so.
với trước đây, Đúng vậy, cậu đã hoàn toàn thay đổi.
Cậu giống một thanh niên hơn, hơn nữa còn là một thanh niên cứng rắn.
Vũ Kim Long bắt lấy cánh tay Vũ Văn Sơn, nghe nói ba mình sắp đến đây, Vũ Kim Long hiển nhiên rất vui mừng Anh ta thề rằng sẽ khiến nhà họ Khải phải trả giá gấp trăm lần “Đáng tiếc, các người không thể thấy được cảnh này rồi.
Sở dĩ tôi đến gặp các người chỉ là muốn nói với các người, ăn uống no nê xong thì tự, sát đi”
Khóe miệng Khải Minh gợi lên một nụ cười chế nhạo.
Mà mí mắt Vũ Văn Sơn co giật kịch liệt Vẻ mặt Vũ Kim Long cũng tuyệt vọng.
Chờ một lát, ba mình sẽ trở về, chỉ cần một lát.
Nhưng lúc này, Khải Minh lại muốn họ tự sát Mọi hy vọng đều tiêu tan.
Còn Vũ Văn Sơn, trong lòng càng thêm tiếc nuối.
Vì sao lại đắc tội với cậu Khải Minh, tại sao chứ? Nếu hôm đó anh ta không đưa người đến An Lĩnh thì sẽ không xảy ra chuyện như thế.
Mà thay vì để Khải Minh tự mình ra tay, không bằng bản thân kết thúc thì hơn Còn giữ được mấy phần tôn nghiêm.
Xong chuyện, đám người Khải Minh đi ra cửa.
“Khải Minh.”
Đúng lúc này, Dương Lan Xuyên gọi Khải Minh lại.
“Cậu… Tiếp theo cậu định đối phó Long Giang sao?”
Dương Lan Xuyên khóc lóc nói.
“Đúng vậy”
Khải Minh gật đầu.
“Tôi xin cậu…”
Cô ta định nói, nhưng đã bị Khải Minh giơ tay lên cắt ngang.
“Ở tỉnh Hưng Yên, tôi đã kêu người mua cho cô một phần gia sản lớn ở đó, đủ cho cô sống mấy đời không phải lo nghĩ.
Bây giờ cô đến đó đi, chuyện sau này cô không cần quan tâm nữa”
”
Khải Minh giơ tay lên.
Ngay lập tức có thuộc hạ mang hợp đồng tới.
Khải Minh liếc nhìn Dương Lan Xuyên một cái, rồi cậu nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô ta.
“Cầm hợp đồng rồi sống một cuộc sống tốt.
Tôi nhất định không thể quay về con đường trước đây”
Khải Minh nói “Giờ thì tạm biệt”
Nói xong, Khải Minh bước đi Dương Lan Xuyên muốn nói điều gì đó.
Cô ta muốn đi theo Khải Minh nhưng nhìn bóng lưng dứt khoát của Khải Minh, Dương Lan Xuyên che miệng khóc ngay tại chỗ.
“Không”
Mà ở cổng chính của nhà họ Vũ.
Một đội ngũ uy nghiêm đi đến.
Nhìn thấy hiện trường một ông già thốt lên một tiếng đau khổ.
Ông ta nắm chặt hai tay thành nắm đấm, gân xanh trên mạch máu nổi lên.
Cà người tràn ngập sát khí.
“Là ai làm? Là ai làm hả?”
Ông ta tóm lấy một trong những người sống sót, gầm thét hỏi “Đúng.
Chính là Khải Minh của nhà họ Khải, cậu ta đã diệt nhà họ Vũ.
Ông chủ, bọn tôi nhảy vào trong giếng mới thoát được một kiếp này.”
Một thanh niên khóc lóc nói “Khải… Khái Minh? Sao có thể như thế được?”