Lúc Trần Hạo đến kí túc xá chỗ Dương Hạ ở, nơi này đã tụ tập không ít người rồi Nam nữ đều có cả.
Còn có cảnh sát, giáo viên hướng dẫn Mạnh Thái Như lớp anh và cả giáo viên hướng dân của Lục Thần cũng đều có mặt.
Thật sự rất náo nhiệt Giữa đám đông, Dương Huy ngoắc tay gọi Trần Hạo.
Trần Hạo đi về phía đó.
Anh cũng đã nhìn thấy hai người Dương Hạ và Lục Thần.
Xem chững cá hai người đều ra tay đánh đối phương, trên mặt Dương Hạ có.
một dấu tay, tóc tai b xù, vừa khóc vừa la mảng.
Lục Thần bị cảnh sát ghì chặt, hai tay bẻ ngoặt ra sau bị công tay khóa lại.
Anh ta đã sợ đến mức tái xanh cả mất.
Một vị cánh sát đang điều tra tình hình với hai thầy cô hướng dẫn.
“Chuyện này… là sao vậy?”
Trần Hạo kinh ngạc hỏi.
“Còn làm sao nữa, đệch, lão Trần, không phải cậu luôn không hiểu vì sao từ sau ngày ấy tên Lục Thần này lại có tiền như vậy sao? Cậu đoán xem, tên nhóc Lục Thần này cũng thật không biết sợ là gì, cậu ta vay một trăm nghìn tệ từ một cõng ty ảo cho vay tiền trên mạng, thời hạn cho vay là bảy ngày, rồi sau đó có thể là bị bọn cho vay nặng lãi hại ngầm, vừa hết bảy ngày, lãi mẹ đẻ lãi con đã.
thành món nợ năm trăm nghĩn tệ, thăng nhóc Lục Thần này hình như đã đem toàn bộ số cổ phần nhà máy của cha nó đi thế chấp trả nợ rồi!”
“Tóm lại mọi chuyên hiên giờ tất phức tạp, cảnh sát cũng là do cha nó báo đó!”
“Lục Thần bây giờ cùng đường rồi, nên đã báo Dương Hạ trả lại tiền cho cậu ta, thấy bảo số tiền cậu ta đắp lên người Dương Hạ cũng đến một trăm nghìn tệ, Dương Hạ không chịu trả, cậu ta liên quay sang đánh cô ả!”
*Ta nói chứ mấy công ty cho vay nặng lãi kiểu này cũng ác ghê, ngày trước tớ xem thời sự nói cõ người mượn mười nghìn tệ, một tuần sau bị đội lãi lên thành.
một trăm nghìn tệ, gấp mười lần cơ đấy, lúc đó tớ còn cảm thấy không tin, bây giờ tớ tin sái cổ luôn, quá đáng sợ”
Nghe xong, Trần Hạo nhìn Về phía Dương Hạ đang khóc như mưa.
Lại quay sang nhìn Lục Thần đang bị áp giải vào xe cảnh sát vẫn cố với ra mảng tiếp: “Tao nói cho mà biết, con điểm kia, bố mày tiêu cho mày những một trăm tệ mà giường cũng chưa lên được, mày chờ đẩy cho tao, mày mà không nôn tiền ra, tao bảo cha tao tìm người chém chết mây:’ “Mau đi vào!”
Lục Thần chưa mắng xong đã bị cảnh sát nhét vào xe! “Mày còn mặt mũi đòi tao trả tiền, bà đây làm bạn gái mày coi như làm không công hả?”
Dương Hạ tức giận giậm chân.
“Mày là thẳng lừa đảo, đáng đời mày!”
Tuy ngoài miệng mảng ác váy, nhưng trong lòng Dương Hạ cũng rất sợ hãi, gia cảnh nhà Lục Thần không đơn giản, ít nhất hơn nhà của cô ta nhiều.
Nhin thấy Lục Thần bị cảnh sát bắt, tim của Dương Hạ cũng sắp sợ đến nhảy ra ngoài Đột nhiên, cô ta thoáng liếc thấy bóng đáng của Trần Hạo trong đám người.
Đôi mắt của Dương Hạ lập tức đỏ lên.
‘Cõ ta chạy một hơi Về hướng Trần Hạo, nâng tay vá chát chát cho Trần Hạo hai.
cái tất vô cũng vang đội.
“Đồ khốn, nhĩn thấy tôi bị người khác đánh đến như này, anh chỉ đứng ở một bên coi thôi hả? Đồ khốn kiếp, anh phải lôi hẳn ta ra đánh cho một trận chứ”
Dương Hạ như phát điên, đưa tay xé rách quần áo của Trần Hạo, miệng thì quát mảng om sòm.
Trong suy nghĩ của cô ta, kẻ hèn Trần Hạo này có thể vì bản thân mà làm bất cứ chuyện gì Không nhắc đến bây giờ, chỉ nói khi trước, cô ta mới cảm nhẹ Trần Hạo đã sốt sảng đòi cõng cô ta đến phòng y tế cho bằng được.
‘Cö ta nói một câu đói bụng, dù là nứa đêm gà gáy, Trần Hạo chắc chắn sẽ chạy ra ngoài cổng trường mua đồ ăn mang đến tận cửa tòa kí túc xá.
Muốn mua một chiếc di động mới, Trần Hạo có làm thêm đến kiệt sức cũng sẽ.
bỏ tiền mua cho cô ta.
‘Cho nên, bây giờ Dương Hạ bị đánh, tiềm thức của cô ta vẫn cho rằng Trần Hạo.
trăm phầm trăm sẽ vì cô ta mà liều mạng.
Kết quả thì sao, Trần Hạo lại đứng đực ở đảy nhìn cõ ta bị đánh! Dương Hạ điên tiết, tức đến phát hóa.
*Dương Hạ, tôi không phải là bạn trai của cô!”
Tự dưng ăn không hai cái tát, Trần Hạo thật muốn giơ tay tát trả.
Nhưng nhìn thấy dấu tay Lục Thần đánh lưu lại trên mặt Dương Hạ Trần Hạo lại không nhẫn tâm ra tay.
Chỉ có thể đẩy cô ta rat Dù gi thì trước đây Trần Hạo cũng thật lòng thật dạ yêu thương Dương Hạ.
lẽ nào anh không muốn làm hòa lại Dương Hạ khóc kêu.
‘Cõ ta của bây giờ không bị điên, nhưng Trần Hạo của bây giở, cô ta lại nhìn không thấu.
‘Chẳng lẽ ngay cả tên khố rách áo ôm nảy cũng không yêu mình nữa sao? Không thể nào? Dương Hạ tôi, dù có thất bại hơn nữa, tên Trần Hạo cũng chỉ có thể quỷ mọp xuống liếm chân tôi thôi.
“Tôi không muốn!”
Trần Hạo lắc lắc đầu, xoay người rời đi.
Lòng anh thật ra cũng nhoi nhói.
“Tên khốn nạn! Anh không quay về bên tôi, tôi làm sao trả hết nợ? Nếu không.
phải Lục Thần so giàu với anh, tôi sẽ biển thành bộ dạng này sao?”
Dương Hạ nói toạc móng heo rai Trần Hạo hoàn toàn không yêu mình nữa rồi! Nhưng mà bảy giờ mình đang gánh trên vai khoản nợ một trăm nghìn nhân dân tệ, nhà tên Lục Thần đó cũng không phải hạng dễ chọc.
Làm sao bây giờ? Bây giờ nền làm gì đây? Một trăm nghìn nhân dân tệ, cho dù có đi bán thân thì trong chốc lát cũng không kiếm được khoản tiền lớn như v: Dương Hạ ngồi sụp xuống đất, cất tiếng gào khóc.
Lại nói về Trần Hạo, Anh mang theo một mớ bồng bong trong lòng mà quay về kí túc xá, muốn ngã lưng một chút, nhưng làm thế nào cũng không vào giấc được.
Nhìn thấy dấu tay in hẳn trên khuôn mặt của Dương Hạ, Trần Hạo đau lòng vô cùng.
Nếu như Dương Hạ vẫn giống như trước đây, một lòng một dạ ở bên mình, bây giờ có phải là muốn gì có đồ rồi không.
Cô ta là bạn gái mà bị người khác bắt nạt, Trần Hạo đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực báo vệ Nhưng châm chọc là, cô ta lại phán bội mình.
Cô ta lừa mình nói muốn một mình tĩnh tâm suy nghĩ, nhưng mới qua ba ngày đã quấn quýt bên kẻ khác.
Trần Hạo không chủ động nhắc lại chuyện này, nhưng trong lòng anh vĩnh viễn không quên được! Nằm trên giường, chốc chốc nhớ đến những điều tốt đẹp của Dương Hạ trước.
kìa, chốc chốc lại nghĩ về từng lần Dương Hạ cười nhạo bản thân, cứ như vậy, hơn nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua Lúc này, chuông điện thoại của Trần Hạo vang lên.
Cầm lên nhìn, hóa ra là cuộc gọi đến của Tô Đồng Hân.
“Trần Hạo, cậu đang ở đâu đấy? Mau đến nhà tớ đi, cơm nước chuẩn bị để thiết đãi mọi người đã xong xuôi hết rồi đó! Giọng nói của Tô Hân Đồng toát ra sự phấn khích rõ rệt “Tớ về kí túc xá rồi, có chuyện gì vậy?”
Trần Hạo đã đoán được đại khái là có chuyên gì, nhưng vẫn giả như không biết hỏi lại.
“HÌ hi, khó khăn tải chính của nhà tớ đã được giải quyết, hơn nữa cậu có biết không, công ty còn nhận được khoản đầu tư tử tập đoàn thương mại Kim Lãng, những một trăm triệu tệ! Cậu mau đến đi Trần Hạo, chúng ta cùng ăn một bữa cơm!”
Bây giờ Tô Đồng Hân rất vui vẻ, Trần Hạo cũng rất vui, ngoài ra còn có chút ngạc nhiên.
Hiệu suất làm việc của anh Chấn Quốc thật quá nhanh, nhưng Trần Hạo không ngờ ông ấy sẽ đầu tư đến một trăm triệu tệ, nhiều tiền như vậy! Chậc chậc.
Nếu là lúc trước Tô Đồng Hãn mời mình qua đó, Trần Hạo có lẽ sẽ đi chúc mừng.
Nhưng hiện giờ, vi chuyện của Dương Hạ mà trong lòng Trần Hạo vẫn còn vôi cùng khó chịu.
“Thôi vậy, mọi người cứ dùng bữa đị, tớ hơi mệt, muốn ngủ một lát, tớ không đi đâu!”
“Này, cậu làm sao vậy Trần Hạo, sao lại không đi chứ! Có phải cậu lo bọn họ lại chế giễu cậu, câu yên tâm, có tớ báo kê, bọn họ không đám làm gì đầu!”
“Không phải chuyện đó, tớ hơi mệt thật mà!”
“Vậy được rồi, đợi đến buổi tối, đến tối tớ quay về trường sẽ hẹn riêng cậu, nói chứ tớ vẫn muốn mời cậu một bữa mà còn chưa có dịp nào đâu!”
Sau khi cúp điện thoại.
Trần Hạo nghĩ buổi tối có nên tìm một cơ hội nói cho Tô Đồng Hân người giúp cô ấy lần này là mình hay không? Thừa dịp nói luôn cho cô ấy thân phận thật của mình?.
Nhưng nên mớ miệng thể nào mới tốt? ‘Cô ất ngờ quá hay không! Trời đất ơi, Trần Hạo cảm thấy đầu của mình cũng sắp nổ đến nơi rồi! Cùng lúc đó, trong nhà của Tô Đồng Hân.
“Sao? Thâng bạn nghèo đó của con không thèm đến? Còn làm kiêu cho ai xem.
không biết!”
‘Vương Tuệ Mẫn nhìn sang dáng vẻ cô đơn khi buông điện thoại của Tô Đồng Hân, cất tiếng nói.
Bà ta thật không hiểu, con gái minh tại sao cứ phải để ý cái tên nhóc kia cơ.
chứ? “Không đến thì tốt, chị họ, em thấy chị sau này nên ít quan tâm đến tên nghèo.
không, chị với cậu ta không phải là người của một thế giới, lần.
này có sự đầu tư của tập đoàn thương mại Kim Lãng, công ty nhà họ Tô chúng.
ta nhất định có thể tiến thêm một bước dài, thừa dịp này sớm chặt đứt ý nghĩ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga của tên đó đi!”
*Đũng vậy, còn liên lạc với cậu ta làm gì chứ!”
Cả đám người trẻ không ngừng thì thầm bàn tán.
*Phải rồi Trang Cường, có phải nhờ mối quan hệ của ba cháu mới kêu gọi được vốn đầu tư của tập đoàn thương mại Kim Lãng không? Đây chính là tập đoàn đứng đầu Kim Lãng, sao lại đột nhiên nhảm trúng công ty của nhà cô được?”
Bấy giờ, Vương Tuệ Mẫn lại dân dắt câu chuyện đến tập đoàn thương mại Kim Lãng.
Đây cũng là mối nghĩ hoặc lớn nhất trong lòng bà ta.
Trang Cường nghe thế thì lắc đầu phú định: *Không thể nào là ba cháu, có thể huy động vốn đầu tư của tập đoàn thương mại Kìm Lăng, thực chất phải có một trong hai người đứng đầu mới được, cho.
dù là tống giám đốc Lý – Lý Chấn Quốc cũng không thể làm chủ chuyện này! Chỉ có thể là hai vị chú tịch của tập đoàn, hiện chủ tịch Trần không ở trong nước, nên cháu đoán rằng, người phát động cuộc đầu tư này rất có thể là cậu Trần võ cùng bí ẩn kia!”
“Cậu Trần? Tại sao chưa từng nghe nói đến người này?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Phải biết rằng, Lý Chẩn Quốc chính là một nhân vật có tiếng của Kim Lăng, bây.
giờ trên đầu ông ta có hai ngọn núi dựa chắc chắn, một trong số đó chính là cậu Trần này, Vậy chẳng phải là toàn bộ phố thương mại Kim Lãng cũng là của người ta sao? ‘Vậy phải nhiều tiên đến mức nào chứ? Trang Cường trưng ra dáng vé kính cẩn tôn trọng: “Thân phận thân thể của cậu Trần này đều là một ấn số, sổ tài sản nắm trong tay cũng không phải là con số.
mà mọi người có thể tưởng tượng được… Cậu Trần bây giờ mới tới Kim Lãng nên nhất định sẽ hành động đế trố tài cán.
Bởi vậy cháu nghỉ ngờ, công ty của cô Vương có lẽ nào đã may mắn lọt vào mắt xanh của cậu Trần?”
“Hắn là như vậy!”
‘Vương Tuệ Mẫn mừng rỡ gật đầu.
‘Vê phía các cô gái, bao gồm Giang Ví Vi đã không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa: “Cậu Trang, cậu mau nói xem, cậu Trần đó rốt cuộc bí ẩn đến mức nào, có phái toàn bộ phố thương mại Kim Lãng đều thuộc sở hữu của cậu ấy không? Ôi mẹ.
Trang Cường cười nhạo một tiếng: “Gì chứ? Khu phố thương mại Kim Lăng? Ha ha, nói cho mọi người biết, tôi cũng là nghe ba kể, thứ trong mắt mọi người là cái máy in ra tiền của cả thành phổ Kim Lãng, trong mắt người nhà của cậu.
Trần thì không là cái rằm gì cải”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT