Khải Minh cười lắc đầu, hỏi ông lão số tài khoản ngân hàng, một cú điện thoại, chưa đầy năm phút, Mười bảy tỷ rưỡi đã được chuyển khoản.
“Đây đây đây…Cảm ơn cháu, chàng trai!”
Ông lão tươi cười hớn hở.
Dù sao thì viên sắt này của ông, nằm mơ ông cũng không ngờ lại bán được mười bảy tỷ rưỡi a.
Còn Khải Minh, sở dĩ anh dùng nhiều tiền để mua nói là vì anh cảm nhận được một cỗ hơi thở khác biệt.
Cảm giác gần giống với cảm giác lần đầu tiên cậu nhìn thấy bản vẽ mặt trời.
Cho nên Khải Minh nhận định, vật này bất phàm.
“Không biết anh bạn này có thể cho tôi nhìn phiến sắt một cái không?”
Lúc này, sau lưng Khải Minh có một đoàn người đi tới.
Đoàn người này có người nước ngoài, cũng có người Việt Nam, quần áo lộng lẫy.
Trong đó, có một ông lão mặc áo dài, mỉm cười nói.
Còn cái ông lão đó, có được nhiều tiền thế sợ người khác cướp mất nên cũng không dám ở lại lâu, lập tức rời đi.
“Được! H Khải Minh cũng không có từ chối, đưa phiến sắt cho ông ta.
Mà ông lão mặc áo dài kia, vừa sờ vào.
Vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Ông Dương, ông nhìn ra cái gì rồi?”
Người nước ngoài cầm đầu hỏi.
“Phiến sắt này, không đơn giản a.
Phía trên, có linh khí quanh quần, chắc chắn không phải là vật bình thường!”
Ông Dương hoảng hốt, hai tay hơi run run.
Người nước ngoài kia vừa nghe thấy thế thì vui vẻ, quay đầu nói với Khải Minh: “Cậu mua hết bao nhiêu tiền, tôi có thể trả gấp năm mươi lần!”
Khải Minh nhìn qua ông Dương, không ngờ ông lão này cũng là người biết phân biệt hàng xịn hay dờm.
Nhưng mà, đừng nói là năm mươi lần, cho dù là trả gấp năm ngàn lần.
Khải Minh cũng không để vào mắt.
“Cảm ơn, nhưng tôi không định bán!”
Khải Minh lấy lại phiến sắt từ trong tay ông Dương.
Người nước ngoài nhíu mày, nhìn sang một bên, một chàng trai mặc quần áo xa hoa.
Chàng trai đó khoảng hai mươi sáu tuổi, giờ phút này đang lắc đầu cười: “Người anh em này, tôi là Bùi Trung Hiên, người tổ chức hoạt động lần này, cũng là cậu chủ nhà họ Bùi.
Đề nghị của tôi là cậu thỏa thích bán đi, cầm số tiền ấy rồi mấy đời cũng không cần lo nghĩ nữa!”
Bùi Trung Hiên cười nhạt nói.
“Cảm ơn, nhưng tôi không bán!”
Khải Minh thu hồi phiến sắt, gật gật đầu, sau đó định rời đi luôn.
“Hà?”
Ông lão tóc trắng vẫn luôn ở phía sau Bùi Trung Hiên lúc này bỗng nhiên đứng ra, chặn đường Khải Minh.
Ông ta có một đôi mắt hình tam giác, hai mắt híp lại, cực kỳ giống đôi mắt của một con rắn độc.
Khải Minh cũng nhìn ông ta.
Ông lão này, khí tức trên người bất phàm, thế mà lại có cả nội lực! Xem ra nhà họ Bùi này đã đặt chân ở Bắc Giang nhiều năm nay, có bối cảnh không đơn giản a.
“Cậu Hiên? Đây là ý gì?”
Khải Minh quay đầu nhìn về phía Bùi Trung Hiên.
Còn Bùi Trung Hiên lại nghiêng đầu sang một bên.
Bốp! Lúc này ông lão đó bắt được cổ tay của Khải Minh, trong tay phát ra nội lực.
Lạnh lùng nói: “Trả giá gấp năm mươi lần, cậu bạn nhỏ còn thấy chưa đủ sao?”
Lời còn chưa dứt, một cỗ kình lực ngầm đã mạnh mẽ xông vào trong cơ thể Khải Minh.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Khải Minh cười lạnh trong lòng.
Cậu nhẹ nhàng khoát chặt tay, đánh gãy nội lực của ông lão.
Ông lão lảo đảo, lui về sau mấy bước.
Hai mắt kinh hãi nhìn Khải Minh.
“Tôi đã nói là không bán rồi, tội gì cứ phải dây dưa!”
Dứt lời, anh bước nhanh rời đi.
“Ông Dương, ông xác định món đồ đó là bảo vật, nhưng tôi không nhìn ra được gì!”
Người nước ngoài đó nhíu mày.
Ông Dương lấy ra một cái la bàn: “Căn cứ theo định vị của la bàn, chính là phiến sắt dẫn chúng ta tới đây, không sai được.
Bây giờ kim đồng hồ vẫn đang chỉ vào phương hướng của la bàn, tôi lại càng xác định!”
“Theo như lời nói của ông Dương, dù thế nào chúng ta cũng phải có được món đồ này!”
Bùi Trung Hiên chắp hai tay sau lưng.
Lúc này mới chú ý, ông lão một bên kinh ngạc: “Bác Khang, bác sao vậy?”
“Vì sao?”
Bác Khang nhìn hai tay của mình, chợt kinh ngạc.
“Vì sao cái gì?”
“Vừa nãy tôi dùng nội lực giữ chặt cổ tay cậu ta, nhưng tại sao nội lực của tôi lại đột nhiên biến mất?”
Bác Khang, là vị khách quý thần bí mà ba và gia tộc mời đến, tất nhiên là Bùi Trung Hiên càng thêm kính nể rồi.
“Không…chàng trai đó, có vấn để!”
Bác Khang quay đầu, hai mắt lãnh liệt nhìn theo bóng dáng của Khải Minh.
Còn nói về Khải Minh, cậu rời khỏi đó luôn.
Đi thẳng đến bên bờ một con sông ở bên ngoài.
Cầm lấy phiến sắt đen như mực.
Khải Minh sử dụng nội lực.
Phanh! Phiến sắt mở tung từ chính giữa.
Bên trong, một con dao găm phong cách cổ xưa xuất hiện trước mặt Khải Minh.
“Qủa nhiên mình đoán không sai, bên trong giấu huyền cơ a!”
Thanh dao găm này, quanh thân hiện ra màu đen thui sắc nhọn.
Lưỡi dao sắc bén.
Bên trên còn khắc hoa văn kỳ lạ.
Pháp khí, tất nhiên là có kinh tính.
Vừa bắt đầu, Khải Minh đã chịu ảnh hưởng lưỡi dao.
Trong lòng, có một sự xúc động nhẹ.
Trên trăm mét bờ sông, có một khối đá nham lớn.
Cổ tay Khải Minh dồn sức một cái, lưỡi dao nhanh chóng bay ra.
Vèo! Mang theo tiếng gió kỳ lạ.
Đánh trúng đá nham.
Aml Bụi bay cuồn cuộn, hòn đá vỡ vụn, vụn đá điên cuồng bay.
Còn chiếc dao găm màu đen, lấy tốc độ cực nhanh bay trở lại trên tay Khải Minh.
Nhìn lại con dao một lần nữa, không xước xát tí nào.
Khải Minh mừng rỡ: “Lần này đúng là nhặt được món đồ tốt rồi!”
Đang muốn đứng dậy rời đi.
Xoạt xoạt xoạt! Bụi cỏ bên cạnh lay động, lúc này có tám người tiếp cận.
Bọn họ vây lại, lạnh lùng nhìn Khải Minh: “Tên nhóc thối, phiến sắt đâu? Nếu không muốn chết thì mang ra đây!”
Một tên đầu trọc trong đó đứng ra.
“Tôi đã nói rồi, tôi không bán.
Làm gì mà các người cứ phải làm khó tôi.
Mọi người hòa thuận không phải là tốt sao!”
Khải Minh khuyên nhủ.
“Tên nhóc thối, cậu nói mớ đúng không.
Thầy Dương của chúng tôi đã khẳng định món đồ này bất phàm, đạo lý nông dân thì vô tội người tài giỏi lập công trạng lại bị khép tội, cậu có hiểu không? Vừa nãy cho cậu tiền thì cậu không muốn, ha ha, nhưng bây giờ cậu may mắn như thế nữa đâu!”
Ten đầu trọc lạnh lùng nói.
“Tốt nhất là đừng động thủ, khoảng thời gian này tôi không muốn giết người!”
Khải Minh rất là rối rắm.
Mấy ngày ngắn ngủi, Khải Minh đã trải qua cuộc sống của người bình thường, tâm tính của cậu đang hồi phục rất nhanh.
Cuối cùng thì cậu đã trở lại cuộc sống mà cậu muốn trước kia, bình bình đạm đạm, không ưu không sầu.
Cho dù cậu biết thời gian như này là ngắn ngủi, nhưng Khải Minh rất trân trọng nó.
“Ha ha ha ha!”
Không ngờ, tám người đó lại cười một trận.
“Người này chắc là tên ngốc rồi, cậu ta còn không muốn giết người cơ!”
“Tôi sống đến từng này tuổi, đã từng gặp người muốn chết rồi bị dọa cho đái ra quần, nhưng từ trước tới giờ chưa từng gặp người bị dọa ngốc!”
“Năm đó làm lính đánh thuê, tám người chúng ta từng thực thi nhiều nhiệm vụ như vậy, hôm nay đúng là mỡ rộng tầm mắt a!”
Tam người ôm bụng cười to.
“Tôi không nói đùa, tôi nghiêm túc đấy.
Thả tôi đi đi, mọi người bình an vô sự, rất tốt!”
Khải Minh hít một hơi thật sâu, yêu cầu.
“Ha ha ha, được rồi, đừng nói nhảm với cậu ta nữa.
Giết cậu ta xong rồi cầm lấy phiến sắt, chúng ta đi báo cáo kết quả nhiệm vụ!”
Tên đầu trọc vung tay lên.
khuôn mặt bỗng trở nên hung ác.
Rõ ràng là tám người này đã giết không ít người, sát khí trong mắt dày đặc xông vào Khải Minh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT