Tô Hồng và Trần Kim Thanh đồng thời mỡ to hai mắt nhìn.
“Thế con sợ cái gì?”
Tô Hồng hỏi.
“Bởi vì…bởi vì…”
Không đợi Trần Kim Hương nói.
Lúc này, Văn Hải – người tổ chức hoạt động tối nay đã đi lên sân khấu.
“Mọi người hãy yên tĩnh!”
Ông ta giơ tay ra hiệu.
Cả hội trường khách sạn nháy mắt lặng ngắt như tÐỜ.
“Hôm nay, là ngày Văn Hải tôi trở về.
Trước tiên tôi xin cảm ơn sự cổ vũ của mọi người.
Nửa năm tôi rời đi đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng may là đến hôm nay, tất cả mọi chuyện đã trôi qua rồi.
Hơn nữa địa bàn của tập đoàn Văn Hải còn mở rộng thêm một nửa so với nửa năm trước.
Sau này còn phải dựa vào sự ủng hộ của mọi người!”
Trên sân khấu, mặc dù Văn Hải nói lời khách khí.
Nhưng đôi mắt hung ác của ông ta lại quét qua mặt tất cả mọi người.
Trong đây, không có ai dám đối diện với ông ta.
Mà đây chính là hiệu quả mà Văn Hải muốn đêm nay.
Bắt đầu từ hôm nay, Hải Dương chỉ có một tập đoàn.
Đó chính là tập đoàn Văn Hải.
Ông ta muốn để cho tất cả mọi người đều phục tùng ông ta.
Thất đã đạt được hiệu quả.
Ông ta cười nhẹ, sau đó vỗ tay, liền thấy mấy tên thuộc hạ áp giải mười mấy cô gái có dáng dấp xinh đẹp từ trong đại sảnh ra.
“Ha ha, bọn họ đều là nữ hầu gái bên người tổng giám đốc Minh của tập đoàn Thiên Thành.
Chậc chậc chậc, ai nấy đều mê người, nhưng mà Văn Hải tôi không phải là người không biết chia sẻ.
Mượn buổi tiệc tối nay, tôi sẽ tổ chức một buổi đấu giá, mọi người nhìn trúng cô nào thì có thể ra giá!”
Văn Hải cười to.
“Văn Hải này quá là độc ác, làm cho tập đoàn Thiên Thành tan đàn xẻ nghé không nói, còn mang hầu gái của tổng giám đốc Minh ra đấu giá, đúng là lòng dạ độc ác!”
“Đúng vậy, tập đoàn Thiên Thành làm ông chủ thì coi trọng đạo nghĩa, nhưng Văn Hải này đúng là một xúc vật không có tính người.
Đây đúng là khen ngược, từ nay về sau chúng ta cứ chuẩn bị mà bị ông ta bóc lột đi!”
Dưới sân khấu, có thương nhân thấy Văn Hải làm việc quá quá đáng, không nhịn được nhỏ giọng thảo luận.
“Nghe nói, nhà họ Ngụy có quan hệ tốt với tổng giám đốc Minh đã bị Văn Hải cưỡng ép chiếm lấy, còn đuổi người nhà họ Ngụy ra ngoài.
Đi theo người như vậy, thật chẳng có cảm giác an toàn tí nào!”
Còn có người nói.
Nhưng đều là dám tức mà không dám nói to.
“Ha ha, bây giờ sẽ bắt đầu đấu giá…”
Văn Sâm vỗ tay phát ra tiếng.
Nhưng bất thình lình, đèn trong hội trường nháy mắt bị tắt đi một nửa.
Tối tăm lại.
Sau đó, trên màn hình lớn của hội trường xuất hiện một đoạn video.
“Tình hình như nào vậy? Nhân viên công tác làm cái gì đấy? Muốn chết hả?”
Quản gia chợt mắng chửi.
Người dưới sân khấu đưa mắt nhìn nhau.
“Tha cho tôi, đừng giết tôi…”
Ngay khi mọi người còn đang buồn bực, video trên sân khấu bắt đầu chiếu ra.
Sau khi nhìn rõ hình ảnh, tất cả mọi người đều im lặng.
Bởi vì mọi người đều nhận ra, người đang khóc lóc quỳ xuống trong video là cậu Đào.
“Chuyện này, anh có thể nói chuyện với ba tôi, không liên quan đến tôi!”
Trong hình ảnh là cậu Đào đang khóc to nói.
“Đào!”
Còn Văn Hải thì lập tức mở to mắt nhìn.
Hai tay nắm chặt nắm đấm.
Văn Đào trong video giờ phút này không biết là nhìn thấy cái gì, sợ đến mức đứng lên định chạy.
Nhưng hình như bị cái gì đánh trúng, ngay sau đó phun ra máu tươi, nằm trên mặt đất mặt ngửa lên trời.
Còn ra sức giãy dụa.
Cho đến khi có người tới gần, tưới dầu lên người anh ta.
Một mồi lửa bật ra, bùm một tiếng, cháy bùng.
Âm thanh xung quanh toàn là tiếng kêu thảm thiết của Văn Đào.
“Oel “H Trong hội trường, có người sợ đến nỗi hai chân run lên, nôn luôn tại chỗ.
“AI”
Cũng có những cô gái, quá khích nên ôm đầu thét chói tai.
Hình ảnh dừng lại.
Mà ánh đèn lại một lần nữa được bật lên.
“Ai? Rốt cuộc là ai?”
Văn Hải gầm lên giận dữ, một chưởng chụp xuống cái bàn trước mặt lập tức vỡ nát.
Bắp thịt trên mặt run rây.
Nhưng vẫn có khá nhiều thương nhân nhìn thấy cảnh này thì mừng thầm trong bụng, trong lòng nghĩa người đang làm ông trời đang nhìn, không phải là không báo mà là thời cơ chưa tới.
Báo ứng của Văn Hải đã đến rồi.
Ba mẹ con nhà họ Trần cũng đứng dựa vào nhau.
Vừa nãy đúng là đã dọa họ chết khiếp.
“Không ngờỡ lại náo nhiệt như này!”
Đúng lúc này, cửa chính của hội trường được đẩy ra, có một giọng nói vang lên.
Sau đó liền nhìn thấy Khải Minh dẫn theo đoàn người đi thằng vào.
“Anh Minh!”
Trong hội trường có rất nhiều thế lực đều đã quy thuận Khải Minh.
Lúc này tất cả đều đứng dậy kinh ngạc nói.
“Khải Minh?”
Còn Trần Kim Thanh đang trong trạng thái tim đập thình thịch, sau đó cô hơi hoảng hốt nhìn Khải Minh.
Nửa năm không gặp, còn nhớ nửa năm trước, Khải Minh đã phơi bày thân phận ông chủ tập đoàn Thiên Thành của anh.
Lúc đó đúng là mình đã bị đánh mặt* (tự vả mặt = tự làm mất mặt).
Cô cũng hận Khải Minh, hận cậu không ngó ngàng gì tới mình, ngay cả câu chấm dứt cũng không có.
Về sau, nghe nói có tin Khải Minh mất tích, trong lòng Trần Kim Thanh mừng thầm.
Trong lòng cô nghĩ, cuối cùng thì cái người làm mình có bóng mð tâm lý đã đi khỏi tầm mắt mình rồi.
Nhưng vừa nãy em gái nói cậu đã trở về, Trần Kim Thanh bắt đầu khẩn trương đến tận bây giờ, nhìn thấy Khải Minh đã khác rất nhiều so với nửa năm trước, trong lòng cô lại thoáng cái cảm thấy phức tạp.
“Cậu chính là cái người họ Khải của Thiên Thành đúng không? Xem ra, vẫn còn là một tên nhóc chưa mọc da lông.
Con trai tôi, là cậu giết?”
Văn Hải cắn chặt răng, hai mắt đã đỏ ngầu, màu đỏ của khát máu.
“Đúng vậy!”
Khải Minh gật đầu, cũng chợt phát ra khí thế.
“Vậy mà cậu còn dám tìm đến cửa.
Được thôi, hôm nay chúng ta thù mới hận cũ tính cả đi.
Hôm nay tôi muốn cậu sống cũng không được mà chết cũng không xong!”
Văn Hải tức giận gầm lên.
Hai quyền vung ra, rầm.
Áo mặc trên người cứ thế bung ra rách toác.
Lộ ra các bắp thịt nổi lên rần rần, giống như một tòa thịt.
Văn Đào là con trai độc nhất của ông ra, bình thường càng thương yêu che chờ, chuẩn bị bồi dưỡng thành người nối nghiệp của mình.
Nhưng ông ta lại tận mắt nhìn thấy con trai mình đang sống sờ sờ bị thiêu sống.
Điều này đã làm cho ông ta điên rồi, hoàn toàn biến thành kẻ điên.
Đang nói chuyện, ông đã xông lên đánh về phía Khải Minh.
“Mau tránh xa rat”
“Văn Hải đã điên rồi, cần thận ngộ thương!”
Mọi người ào ào tản ra.
Lui vào một chỗ.
Giây tiếp theo.
Qủa đấm của Văn Hải đã đến trước mặt Khải Minh.
Râm! Một tiếng vang lên.
Sau đó tất cả mọi người kinh ngạc.
Bởi vì, nắm đấm mạnh mẽ như thế lại bị anh Minh nhẹ nhàng bắt lấy.
Văn Hải muốn giãy ra, nhưng không thể giãy ra được.
“Ông sai nhiều lần rồi!”
Khải Minh lạnh nhạt mỡ miệng, hai mắt thình lình hiện lên một nét đỏ sẵm.
Nhìn vào, như là ác ma.
Thuộc hạ phía sau Khải Minh, liếc nhìn nhau một cái, sau đó ào ào lui ra sau.
Mà sát ý nồng nặc này cũng làm cho Văn Hải lạnh cả sống lưng, khí thế giảm đi hơn nửa.
Giống như là ở trước mặt một ma đầu, ông không thể không cúi đầu run rẩy.
“Thứ nhất, ông không nên có ý đồ với tập đoàn của tôi!”
“Thứ hai, ông càng không nên động vào anh em của tôi!”
Nói xong, hai tay Khải Minh khoát lên hai vai của Văn Hải đang run rầy.
“Thứ ba, ông càng không nên sỉ nhục người của tôi trước mặt tôi!”
Một chữ cuối cùng, Khải Minh kẹp chặt hơn.
Rồi đột nhiên, hai tay anh bất ngờ phát lực, nắm lấy hai vai của Văn Hải xé ra bên ngoài.
“Xé toạc!”
Tiếng xé toạc buồn nôn vang lên sau đó, “AHI”
Nhìn thấy một màn này, hơn một nửa số người ở đây chịu kích thích mạnh, sụp đổ, tiếng hét chói tai kinh hoàng đã làm vỡ gần hết những ly rượu xung quanh.
Cũng có những cô gái hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ… Tàn nhẫn! Ma quỷ!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT