Giờ phút này, mọi người ở dưới đầu đã đứng hết lên.

Còn Võ Cường Nhất Kiếm, sau khi làm một cái lễ của võ sĩ thì lập tức xông vào Khải Minh.

Phanh! Một cái bay vọt lên không trung, nhấc chân muốn đạp vào ngực Khải Minh.

Tốc độ cực kỳ nhanh.

Anh ta nhanh, Khải Minh còn nhanh hơn anh ta.

Lập tức giơ chân ra đá vào đùi phải của anh ta.

Một tiếng vang lên, Võ Cường Nhất Kiếm trực tiếp quỳ gối mặt đất.

Khuôn mặt đau khổ.

“Cái gì?”

Mọi người dưới đài đều giật mình.

Vừa nãy Tần Lam thấy Khải Minh lên đài đã lo lắng chết đi được.

Bởi vì võ sĩ Nhật Bản này rất mạnh, cánh tay cậu gầy còm chân cũng gầy như thế thì sao mà làm đối thủ của anh ta được.

Chị Lam tính tình hiền lành, bình thường một con thỏ trắng bị thương cô cũng đau lòng.

Huống hồ, bây giờ còn là chồng của mình.

Nghĩ đến tình trạng bi thảm của củ cậu Hải vừa nãy kia, Tần Lam vẫn lo lắng không yên.

Nhưng không ngờ, anh trai nhỏ là cậu lại lợi hại như vậy.

“Woa sê, thầy giỏi quá!”

Trần Kim Hương kích động vỗ tay.

Chỉ có Trần Kim Thanh là đang cảm thấy lòng mình càng ngày càng phức tạp.

Võ Cường Nhất Kiếm nổi giận rồi, anh ta đã biết người trước mặt không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Lúc này, cổ tay lắc lắc, sau đó liền thấy trước ngực anh ta có một tia sáng chợt lóe.

Khải Minh tiện thể nghiêng người tránh thoát.

Còn cú đá của Võ Cường Nhất Kiếm đã đến trước mặt Khải Minh.

“Âm!”

Sau đó, mọi người dưới đài liền nhìn thấy Khải Minh nâng tay nhẹ nhàng đẩy một cái, Võ Cường Nhất Kiếm bay ra ngoài, đập vào bàn ghế trên đài.

Dưới đầu, anh mắt của Võ Cường Hoa Yến chuyển động.

Người trước mặt này, thật mạnh! Nhất Kiến không phải đối thủ của cậu ta.

Nhưng mà từ trước tới giờ Võ Cường Nhất Kiếm chưa bao gið bị đánh bại, cho nên anh ta không cam lòng.

Anh ta cũng không còn kiêng dì gì nữa, bạch quang chợt lóe, một thanh đao võ sĩ Nhật Bản đã nằm trong tay.

“Tám!”

Anh ta phẫn nộ gầm lên một tiếng rồi lao vào Khải Minh.

Còn Khải Minh, dưới chân đang có một cái chân ghế gãy.

Mũi chân cậu lập tức hơi nhẹ, thoáng dùng sức.

Vèol Một tiếng vang lên, cái chân ghế xé rách không khí xoẹt qua mặt Võ Cường Nhất Kiếm.

Hơn nữa không chỉ như vậy, còn khảm thật sâu vào cái cột đá bên cạnh.

Xung quanh cột đá, có mạng nhện tràn ra.

Hai tay cầm đao của Võ Cường Nhất Kiếm treo trên không trung.

Cụp mắt xuống nhìn vết sẹo nở hoa bên má trái.

Anh ta không nhúc nhích.

Còn dưới đài, tất cả mọi người há to miệng, toàn trường tĩnh mịch.

Mí mắt Võ Cường Hoa Yến giật giật dữ dội, hình như là nhớ ra cái gì đó, vội vàng hét lên với Võ Cường Nhất Kiếm ở trên đài: “Nhất Kiếm, chúng ta thua rồi, mau lui xuống!”

Lúc này Võ Cường Nhất Kiếm mới tỉnh táo lại, bỏ đao xuống, vái một cái thật sâu với Khải Minh.

“Tôi thua rồi!”

Lúc này mới đi xuống đài.

“Khải Minh, cảm ơn anh vừa nãy đã hạ thủ lưu tình.

Nhân sâm vua này, thuộc về tập đoàn Thiên Thành của anh!”

Hai mắt Võ Cường Hoa Yến còn mang theo một ý tứ khác nhìn Khải Minh.

“Đã nhường rồi!”

Khải Minh ở trên đài mỉm cười nói.

“Khải…Khải Minh anh…? Anh lại là ông chủ Minh của tập đoàn Thiên Thành.

Tôi bảo mà, tôi nhìn anh là đã thấy không giống người bình thường! Thật không hổ là con rể tốt của nhà họ Trần chúng ta!”

Tô Hồng nuốt một ngụm nước miếng đi lên đầu nói với Khải Minh.

“Bà Hồng, tiền sẽ chuyển vào tài khoản nhà họ Trần không thiếu một xu, còn tay đấm vua này tập đoàn Thiên Thành tôi lấy đi rồi!”

Khải Minh chẳng thèm nhìn bà ta.

Lấy được tay đấm vua, đi xuống đài.

Gi ð phút này, mọi người đã nhìn tập đoàn Thiên Thành với một con mắt khác.

“Chị, em vô dụng.

Ở trước mặt anh ta em không chịu được một kích nào cả!”

Võ Cường Nhất Kiếm vẻ mặt áy náy.

“Không, Nhất Kiếm.

Chênh lệch giữa em và cậu ta không phải là chênh lệch về chiêu thức hay kỹ xảo mà là bởi cậu ta đã không phải là võ sĩ bình thường nữa rồi!”

Võ Cường Hoa Yến nhẹ giọng nói.

“Không phải là võ sĩ bình thường?”

Nhất Kiếm ngạc nhiên và nghỉ ngờ.

“Ừ, em có còn nhớ điều ông nội đã từng nói với chúng ta không, một khi sức chịu đựng của cơ thể và thuộc tính của mạch máu của con người đều đạt tới một trình độ nhất định nào đó, cậu ta sẽ không còn là người luyện võ bình thường nữa.

Bởi vì trong cơ thể cậu ta sẽ sinh ra nội lực!”

Võ Cường Hoa Yến nhìn chằm chằm bóng lưng của đám người Khải Minh đang đi xuống chân núi, mang theo ánh mắt hâm mộ nói.

“Thế thì chẳng phải là nói.

Cậu ta là võ sĩ nội lực, thế thì thảo nào.

Em sao mà làm đối thủ của của võ sĩ nội lực được.

Nhưng không đúng chị ơi.

Em nhớ ông nội từng giảng là cao thủ có thiên phú, cho dù là vừa ra đời cũng không thể sinh ra nội lực luôn được.

Nhưng cậu ta trông bằng tuổi chúng ta, sao có thể được như vậy chứ?”

“Đây cũng là nghi ngờ của chị.

Cậu ta còn trẻ như vậy lại có được một cơ thể và sức mạnh mà người bình thường không có được, hơn nữa còn sinh ra nội lực cực kỳ hùng hậu.

So sánh ra thì bây giờ chị càng hứng thú với thầy của cậu ta hơn rồi đấy.

Thầy của cậu ta sẽ ở trình độ nào đây?”

Võ Cường Hoa Yến nói.

“Vẫn là quay về hỏi ông nội thôi, trong thành phố này lại cất dấu một cao thủ như vậy!”

Võ Cường Nhất Kiếm sợ hãi than.

Mà sau khi buổi lễ hoàn thành xong, Khải Minh không để ý đến người nhà họ Trần.

Anh trực tiếp trở về biệt thự.

“Khải Minh, không ngờ có nửa năm không gặp thôi cậu đã giỏi như vậy.

So với đám người nhà họ Vũ còn giỏi hơn!”

Trên xe, Tần Lam ngồi bên cạnh Khải Minh, nói.

“May mắn, có một người thầy tốt.”

“Phải rồi Khải Minh, lần này cậu trở về với chị đi.

Cậu không biết bây giờ mỗi ngày ba đều lo lắng cho cậu! Tần Lam kéo tay Khải Minh, nói.

“Chị Lam, bây giờ tôi chưa về được.

Hơn nữa các chị đã nhìn thấy chuyện của tôi, trước mắt đừng nói với người khác.

Thiệt hơn trong đó tôi đã nói rồi, tôi không muốn sự kiên trì suốt nửa năm qua đều trở thành uổng phí!”

Khải Minh mỉm cười nói.

“Được rồi, chị sẽ không nói chuyện này đâu.

Thế Khải Minh à, bước tiếp theo cậu định làm gì? Có tiếp tục ở lại Hải Dương không? Chị nghe ba nói, người nhà họ Vũ đều đi vào tỉnh Hưng Yên rồi, bọn họ quá gần em”

Tần Lam lại lo lắng nói.

“Thưa anh, lại là bốn người đó!”

Lái xe trở về, Thẩm Quốc Sơn nhìn thấy bốn người áo đen đứng ở cổng, lập tức bất đắc dĩ nói.

“Thưa cậu, sao bốn người kỳ quái này lại quen biết cậu vậy, cứ như người câm điếc vậy, chỉ gật đầu với lắc đầu hơn nữa ban ngày ban mặt còn ăn mặc như vậy!”

Thẩm Quốc Sơn kỳ lạ hỏi.

Mấy ngày trước, Khải Minh bố trí cho họ ở biệt thự của mình.

Tất nhiên là Thẩm Quốc Sơn sẽ hỏi thăm bọn họ.

“Thực ra, nói nghiêm túc thì tôi cũng không biết bọn họ là người nào!”

Khải Minh cười khổ.

“Thế sao cậu còn giữ bọn họ ở lại biệt thự?”

“Hết cách rồi, có một người muốn gặp tôi.

Xử lý chuyện này xong rồi, bọn họ đang đợi tôi cùng đi đến cuộc hẹn!”

“Nói như vậy thì thật nguy hiểm.

Cậu Minh, hay là dẫn theo các anh em cùng đi?”

Thẩm Quốc Sơn lo lắng nói.

“Không cần, nếu bọn họ muốn gây bất lợi với tôi, thì ra tay lúc nào cũng được.

Quốc Sơn, ông và hai anh em Trương Long Trương Hồ ở lại Hải Dương, quản lý các sản nghiệp là được rồi.

Tôi đi với bọn họ một chuyến!”

Khải Minh hít một hơi thật sâu, nói.

“Khải Minh, bọn họ định đưa cậu đi đâu?”

Tần Lam lại hỏi.

Khải Minh lắc đầu.

Anh cũng không biết là định đi đâu, gặp người nào.

Đợi đến lúc Khải Minh và Tần Lam sắp vào biệt thự.

Bốn người thình lình vươn tay ngăn Khải Minh.

“Anh đã lấy được tay đấm vua, phải đi thôi!”

Bốn người bọn họ lạnh lùng nói với Khải Minh.

“Đi đâu? Với lại cũng phải cho tôi thay quần áo đã chứ?”

Khải Minh nhìn bọn họ, cười khổ nói.

“Không cần! chúng ta đi!”

Bốn người lại lạnh lùng nói.

Bọn họ bắt được bả vai Khải Minh.

“Láo xược!”

Thẩm Quốc Sơn tức giận, lập tức vung quyền đánh vào một người trong đó.

Phanh.

Người nọ chỉ nhẹ nhàng khoát tay, Thẩm Quốc Sơn đã bay ra ngoài.

“Quốc Sơn đừng động thủ!”

Khải Minh vội vàng kêu ngừng.

“Bốn anh, đi như nào đâu? Cũng không thể đi bộ chứ?”

Bốn người cũng không trả lời, người dẫn đầu lại lấy ra một cái thiết bị, ấn vào cái nút màu đỏ phía trên.

“Vù vù vù!”

Không bao lâu, từ trên bầu trời xa xôi có một chiếc máy bay trực thăng đen thui đang bay đến…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play