Tất nhiên, không phải vì cậu sắp cưới một người đẹp mà vui mừng.
Mà Khải Minh đang suy nghĩ về tính khả thi của vấn đề này đối với bản thân cậu.
Không nghỉ ngờ gì nữa, đây là sự trợ giúp đắc lực của Úc Kim Hương.
Một khi cậu có thể vào được nhà họ Úc, lấy được con vua, kết thúc cuộc sống lang thang này, thì mọi chuyện thực sự không quanh quần nữa.
Nhưng, cứ như vậy mà cưới một người phụ nữ xa lạ? Cậu có xứng với Bích Diệp? “Thế nào? Haha.
Nhưng thầy đừng vui mừng quá sớm, cuộc sống hôn nhân của hai người chỉ kéo dài một năm.
Sau một năm, hai người sẽ phải ly hôn.
Tuy nhiên, nhà họ Úc của chúng ta sẽ cho thầy rất nhiều tiền.
Em cảm thấy rất tốt, chính là như vậy.
Thành biến thành con rể nhà họ Úc rồi!”
Úc Kim Hương nói.
“Tôi đồng ý!”
Khải Minh ngẩng đầu lên, nói.
Bản thân chỉ có thể trở nên mạnh mẽ hơn, cậu mới có thể giải cứu Bích Diệp và đối phó với Mạc Trường Không.
Nếu như không có khả măng, mọi thứ đều là trống rỗng.
Vì vậy, Khải Minh không hề do dự.
“Hả? Em còn chưa nói ra điều kiện? Thầy đã đồng ý rồi?”
Úc Kim Hương bĩu môi, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
Hừ, còn tường thầy là một quý ông lịch lãm, nhưng cuối cùng thì cũng chỉ là một tham tiền.
“Còn có điều kiện?”
Khải Minh ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên rồi, thật ra cũng không có gì.
Thầy chỉ cần hiểu rằng cuộc hôn nhân của thầy với chị gái em cũng giống như loại quan hệ công ăn việc làm đó.
Có một số thứ, thầy cũng đừng nghĩ tới! Đây là điều quan trọng nhất!”
“Haha, tôi hiểu rồi, ý của em là có tiếng mà không có miếng đúng không?”
Khải Minh cười khổ.
Đây chính xác là những gì cậu nghĩ.
“Bingo, đúng là như vậy.
Nếu không có vấn đề gì thì ký hợp đồng.
Hai ngày này hôn lễ của hai người phải làm xong trước khi mẹ em từ nước ngoài về.
Vì ba em sẽ không nói gì, nhưng mẹ em, bà ấy nhất định không đồng ý đâu, nên rất vội!”
Khải Minh không biết hai chị em nhà này đang làm cái quái gì nữa.
Nhưng cậu cũng không có hứng thú muốn biết.
Hiện tại, hợp đồng đã được ký kết.
Trong nháy mắt, bảy ngày sau.
“Hôm nay bạn cùng lớp của tôi về nước, tổ chức buổi tụ họp.
Họ đều là những người nhìn qua thế giới rồi.
Khi anh đến đó, ít nói chuyện, có hiểu ý tôi không?”
Sáng nay, Khải Minh vừa ngồi vào ghế phụ.
Lái xe là một người phụ nữ, lạnh lùng mở miệng.
Giọng của cô ấy lạnh lùng, như thể không có chút cảm xúc nào.
Mà người phụ nữ này, không phải là ai khác, chính là Úc Kim Phi, chị gái của Úc Kim Hương.
Đúng vậy, tính đến hôm nay, Khải Minh đã kết hôn với cô ấy được ba ngày.
Và cậu chuyển đến nhà họ Úc, trở thành con rể của nhà họ Úc.
Trừ khi cần thiết, Úc Kim Phi hầu như không nói một lời nào với Khải Minh.
Thậm chí còn không thèm nhìn Khải Minh.
Khải Minh hiểu.
Trong lòng cô ấy, cậu chỉ là một công cụ.
Nhưng điều này có là gì chứ? “Tôi biết rồi!”
Khải Minh gật đầu.
Rất nhanh, Úc Kim Phi đã lái xe đến nơi.
Đó là một nhà hàng cao cấp ở Thiên Thành.
“Kim Phi, cậu đến rồi à?”
Sau khi đi vào phòng.
Vài người đàn ông và phụ nữ đứng lên.
Trong số đó, một người đàn ông trẻ tuổi mặc lễ phục Trung Quốc, đeo một chiếc đồng hồ vàng bước đến trước mặt Úc Kim Phi.
“Hehe!”
“Kim Phi, sau khi tớ trở về Trung Quốc, tớ nghe nói cậu đã kết hôn, cậu tìm một giáo viên kiểu gì thế, là anh ta đúng không?”
Người thanh niên chỉ vào Khải Minh, có chút bất bình.
“Đúng vậy, đây là chồng tôi, Khải Minh!”
Úc Kim Phi khoác tay Khải Minh giới thiệu: “Khải Minh, đây là bạn học đại học của em, Doãn Siêu!”
“Xin chào!”
Theo đúng nghi thức đã được Úc Kim Phi dạy trước, Khải Minh đưa tay ra bắt tay với Doãn Siêu.
“Kim Phi.
Tớ thực sự không biết cậu nghĩ gì nữa, cho dù cậu chia tay với anh ta, nhưng cậu vẫn còn có người khác…”
Doãn Siêu nói.
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Úc Kim Phi, anh ta không tiếp tục nói nữa.
Có thể nhìn ra, Doãn Siêu này, dường như là một người theo đuổi Úc Kim Phi.
Và anh ta mặc nhiên phớt lờ Khải Minh.
Tương tự, các bạn học của Úc Kim Phi ở đây dường như có thái độ thù địch với Khải Minh.
Hầu như không ai nói một lời nào với Khải Minh.
Cùng lúc đó, vài cô gái thỉnh thoảng lại tỏ vẻ khinh thường nhìn Khải Minh.
Dường như đang thể hiện cảm xúc của hoa nhài cắm bãi cứ* trâu.
“Anh Siêu, anh nhìn thằng nhóc này, thật không ngờ Úc Kim Phi lại kết hôn với loại người này.
Nghe nói anh ta là giáo viên của trường Đại học Thiên Thành.
Thực sự say rồi, tôi thật sự không biết Úc Kim Phi nghĩ gì nữa!”
Bên ngoài nhà vệ sinh.
Có vài chàng trai không hài lòng nói.
Xét cho cùng, Úc Kim Phi quá đẹp, chàng trai nào mà chưa từng thích cô ấy, đặc biệt là Doãn Siêu, người luôn thích Úc Kim Phi.
Nhưng trong lòng Úc Kim Phi luôn có người khác, ai cũng không có cơ hội.
Bây giờ thì không sao, cuối cùng cũng đợi được cơ hội, không ngờ Úc Kim Phi lại kết hôn với một người nghèo như vậy.
Xét cho cùng, địa vị của họ được phân biệt, địa vị của một giáo viên đại học như Khải Minh đương nhiên bị coi thường.
“Hừ, đúng vậy, chúng ta không tiện nói với Kim Phi mấy câu.
Có anh ta ở đây, thật là chướng mắt!”
Một người đàn ông khác nói.
“Nếu đã như vậy, hãy để anh ta cút đi! Hãy cho anh ta biết, bữa tiệc của chúng ta.
Không dành cho những người như anh ta tham dự”
Doãn Siêu cười chế nhạo.
Lúc này, anh ta thì thầm vài lời với mấy người đàn ông.
Sau đó, bọn họ quay lại phòng.
“Ô, nói mới nhớ, sau khi Kim Phi kết hôn, chúng ta còn chưa được uống rượu mừng với chú rể.
Người anh em Khải Minh, anh đã cướp nữ thần của chúng tôi.
Nói thế nào thì chúng ta cũng phải uống một ly!”
Doãn Siêu có thái độ không bình thường, mỉm cười nói với Khải Minh.
Những người đàn ông khác thậm chí còn liếc nhau, nhìn Khải Minh cười lạnh.
“Được thôi! Tôi phải uống một ly, anh định uống như thế nào?”
Khải Minh mỉm cười.
“Được, tình cờ hôm nay tôi mang theo một thùng rượu ngon từ nhà đến, đã sai người đi lấy rồi, chúng ta trực tiếp uống rượu trắng đi!”
Doãn Siêu không ngờ rằng Khải Minh này lại có thể đồng ý như vậy.
“Được, rượu trắng là tốt, tôi thích uống rượu trắng!”
Khải Minh bật cười.
Mà Úc Kim Phi hiển nhiên biết bọn Doãn Siêu muốn làm gì.
Vốn dĩ muốn nhắc nhở Khải Minh kẻo cậu hớ hênh.
Nhưng thấy cậu không có đầu óc như vậy, trong lòng Úc Kim Phi cũng say theo rồi.
Để cậu uống đi, uống chết thì thôi! Úc Kim Phi quay đầu sang một bên.
Có một em trai mang hai thùng rượu tới.
“Hehe, người anh em Khải Minh, không giấu gì anh, anh em của tôi điều hành một nhà máy rượu.
Anh ấy lớn lên trong bể rượu, anh ấy là chủ, chúng tôi là phụ trợ.
Anh ấy sẽ uống cùng anh, không sao chứ?”
Doãn Siêu mỉm cười.
“Rất tốt!”
Khải Minh tiếp tục mỉm cưỡi, gật đầu.
Tuy nhiên, không ai để ý trong đáy mắt Khải Minh chợt lóe lên một màu quỷ dị, kể từ khi luyện nội công của bác Tần, Khải Minh từ lâu đã miễn nhiễm với rượu và những thứ tương tự.
Kể cả độc, Khải Minh cũng không vấn đề gì.
Càng đừng nói đến những thức uống này… Chủ yếu là Khải Minh nhìn thấy bọn Doãn Siêu nhắm được mục tiêu, nếu cậu nuốt hận thì không phải là tính khí hiện tại của Khải Minh, nếu đã muốn chơi thì cậu chiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT