“Anh Hổ!”

Lam Nhi khóc lóc nói.

“Thưa cậu? Cậu quen anh ta?”

Thẩm Vạn Sơn hỏi.

“Hừ, đương nhiên biết, không phải anh em, hơn cả anh eml”

Khải Minh nói.

“AI Thưa cậu, cậu nhất định phải cứu anh Hổ, y thuật của cậu cao minh, cậu nhất định phải cứu anh Hổ!”

Lam Nhi khóc lóc nói.

Thật không ngờ anh Hổ mà Lam nhi nhắc tới, hoá ra lại là Địa Hổ.

Sớm biết thế, cậu đã phái người đi tìm rồi.

Sẽ không đến mức này.

“Lam Nhi, cô tránh ra trước đi.

Cô không nghe thấy cậu ấy nói, cậu ấy với anh Hổ là anh em sao!”

Ngọc Nhi kéo Lam Nhi đi.

Mà Khải Minh nhanh chóng kiểm tra vết thương của Địa Hổ.

Vết thương rất nghiêm trọng, nếu chậm thêm mấy giờ nữa mới phát hiện ra, e là bác Tần tới cũng sẽ khó xoay chuyển tình hình.

“Nhanh, đem Địa Hổ trở về trang viên trước!”

Khải Minh nói.

Khoảnh hai tiếng sau.

Ngón tay của Địa Hổ khẽ nhúc nhích.

Sau đó, mi mắt anh ta khẽ mở ra.

Đập vào mắt.

Lam nhỉ đang nắm chặt tay anh ta.

“Lam nhi? Anh… Không phải anh nằm mơ chứ, anh đã chết rồi sao?”

Địa Hổ yếu ớt nói.

“Không! Không phải! Anh Hổ.

Không phải anh đang mơ, là tiên sinh, chính tiên sinh đã chữa trị vết thương cho anh!”

Lam nhi khóc lóc nói.

“Tiên sinh?”

Địa Hổ ngạc nhiên, nghi ngờ, “Anh biết vết thương của mình.

Dù cho Tả địa sư ở phía Tây Nam có ở đây, cũng không có cách nào chữa khỏi, anh kiên trì chạy tới là muốn nhìn em lần cuối.

Làm sao có khả năng anh đã được chữa khỏi được?”

“Thật đó anh Hổ, tiên sinh rất có năng lực, cậu ấy thật sự trị khỏi thương tích của anh!”

“À đúng rồi, em quá vui nên quên mất, tiên sinh nói, khi nào anh tỉnh lại, bảo em báo cho cậu ấy đầu tiên!”

Lam nhi lau nước mắt.

Vội vàng chạy ra ngoài.

“Địa Hổ, anh tỉnh rồi?”

Khải Minh rất nhanh đã chạy vào.

Nghe thấy giọng nói này.

Lúc này Địa Hổ vẫn đang nằm trên giường, đột nhiên toàn thân chấn động kịch liệt.

Ngẩng đầu, khóe miệng giật giật: “Khải … Cậu Khải 2???”

Địa Hổ ngạc nhiên, vui mừng, chợt muốn ngồi dậy.

“Đừng nhúc nhích, anh vừa mới tốt lên thôi!”

Khải Minh qua đỡ anh ta.

Địa Hổ gắt gao nắm chặt tay Khải Minh: “Cậu Khải, gặp được cậu, thật tốt.

Những người khác đồn rằng… Nói cậu chết rồi.

Không ngờ đến, lại gặp được cậu ở chỗ này, quá tốt rồi!”

Địa Hổ kích động nước mắt rưng rưng.

Mà Khải Minh cũng không ngờ, ở nơi đất khách quê người, lại gặp được Địa Hổ.

“Tôi không chết, tôi rất tốt!”

Khải Minh cười nói.

“Anh Hổ, tiên sinh đã cố hết sức cứu anh đó!”

Lam nhi nói.

“Cậu … Cậu Khải? Cậu cứu tôi?”

Địa Hổ kinh ngạc, “Cậu học y thuật từ khi nào?”

“Hơn nửa năm trước, bây giờ anh đừng hỏi nhiều như vậy, sau này tôi sẽ nói cho anh, anh mau nói cho tôi biết, rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì? Suýt chút nữa đã mất mạng, còn anh trai anh thì sao?”

Khải Minh hỏi.

Một cảm xúc chua xót xuất hiện trên khuôn mặt Địa Hổ, sau đó anh ta kể lại những gì đã xảy ra với anh em họ trong thời gian này.

Đêm đó sau khi liều mạng hộ tống Khải Minh đi.

Hai người trở lại nhà họ Khải.

Nhưng, Thiên Long Địa Hồ đã tương trợ, nhà họ Khải sợ bị lộ chuyện nên đã đưa cho hai anh em một số tiền, để họ cũng rời khỏi nhà họ Khải.

Vốn dĩ Thiên Long Địa Hổ muốn trở về căn cứ đánh thuê ở hải ngoại.

Nhưng trên đường đi, nghe nói Khải Minh và Lê Tâm đã gặp tai nạn ở thành phố Khánh.

Mà Cậu Khải thì không rõ tung tích.

Vì vậy, anh ta chạy đến Hồ Chí Minh.

Âm thầm điều tra, nhưng ba tháng rồi vẫn không có kết quả gì.

Lại đánh động đến nhà Tư Đồ, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rồi khỏi Hồ Chí Minh, đến khu vực tam giác Thiên thành.

Vốn là muốn dừng chân ở đây, dùng tiền tổ chức thế lực, quay lại tìm nhà Tư Đồ tính sổ.

Nhưng, hai anh em đã đánh giá thấp thế lực ở Thiên thành.

Lại một lần nữa chiến đấu, bị bá chủ ở Thiên thành Văn Sâm đánh bại.

Thậm chí Thiên Long còn bị bắt.

Địa Hổ cũng bị đuổi giết khắp nơi.

Đành phải chạy trốn ẩn náu.

Cũng trong lúc ẩn náu, thấy một quản gia tên Lương Nhị đã đánh hàng chục cô gái.

Cho nên, Địa Hổ nổi giận, liền giết Lương Nhi.

Cũng trong mấy ngày đó, anh ta quen Lam nhi.

Chẳng bao lâu, hai người nảy sinh tình cảm.

Anh ta hứa rằng sau khi cứu được anh trai, anh ta sẽ kết hôn.

Nhưng không ngờ, chiến dịch giải cứu ba ngày trước thất bại, anh ta bị Văn Sâm đánh bại.

Suýt mất mạng, một đường chạy trốn tới đây! Cho nên mới có cảnh tượng như ngày hôm nay.

“Văn Sâm?”

Khải Minh cau mày.

Mà mấy anh em Thầm Vạn Sơn ở bên cũng có chút sợ hãi: “Tiên sinh, Văn Sâm là một vị bá chủ lớn ở Thiên thành, không chỉ có thế lực lớn, mà bản thân anh ta còn là một con rồng mạnh mẽ, cho dù cường giả đã luyện hơn mười năm, cũng không phải là đối thủ của anh ta.

Mà anh Hổ nhìn một cái cũng biết là người luyện võ, chắc chắn thực lực không thua kém gì, nhưng bại dưới tay Văn Sâm cũng không có gì lạ!”

“Lợi hại như vậy!?”

Khải Minh hỏi.

Khải Minh biết rõ thực lực của anh em Thiên Long Địa Hổ, sở hữu thể chất tài năng thiên phú.

Hai anh em bị đánh không còn sức chiến đấu quả thật là hiếm có.

Hơn nữa thực lực của Thẩm Vạn Sơn cũng không thua kém gì Thiên Long Địa Hổ, thần sắc kiêng kị của anh ta cũng đủ để chứng minh sự khủng bố của vị bá chủ Văn Sâm ở Thiên thành này.

“Đúng thế ạ, nhưng tiên sinh, mạng sống của anh em chúng tôi là của cậu, chúng tôi không sợ chết, chỉ một câu nói của cậu, xử lý Văn Sâm, chúng tôi sẽ đi xử lý!”

Thẩm Vạn Sơn tàn nhẫn nói.

“Đúng vậy, tiên sinh, chúng tôi không sợ chết!”

Các anh em khác sôi nổi tỏ thái độ.

Khải Minh nâng tay lên: “Chuyện này cần phải từ từ bàn bạc kỹ, Vạn Sơn, tôi cần tất cả tài liệu về thế lực của Văn Sâm, anh lập tức tìm cho tôi!”

Một Khải Minh cũng không sợ, nhưng nếu mạnh mẽ như họ nói.

Không phải những người anh em này sẽ chết một cách vô ích saol Nhưng, mối quan hệ giữa hai anh em Thiên Long Địa Hổ và cậu cũng không bình thường.

Thiên Long gặp nạn, Khải Minh nhất định sẽ xả thân cứu anh ta.

Rất nhanh, đã đến xế chiều.

“Cậu Khải, đi Thiên thành, cậu nhất định phải cho tôi đi nữa!”

Địa Hồ yếu ớt bước vào tử viện.

Nói với Khải Minh đang khoang tay đứng đó.

“Địa Hổ, sao anh lại xuống giường? Còn nữa, không phải tôi nói với anh rồi à, bây giờ tôi không phải là cậu Khải nữa! Đừng gọi tôi như vậy!”

Khải Minh cười nói.

“Ùm.

Tôi biết rồi cậu Khải.”

“Khụ khụ, còn nữa, anh em tôi rời khỏi nhà họ Khải, cũng không phải là Thiên Long Địa Hổ mà đại tiểu thư ban cho.

Cậu gọi tôi là Trương Hồ đi!”

Địa Hổ cười khổ một tiếng.

Khải Minh vỗ vỗ vai anh ta: “Để cứu Thiên Long, mấy ngày nay tôi sẽ hành động, anh dưỡng thương cho tốt! Đừng lo lắng, tôi sẽ đem một Thiên Long khoẻ mạnh về cho anh!”

“Nhưng cậu Khải…”

“Không nói nữa!”

Khải Minh giơ tay, ngắt lời Trương Hổ.

Đúng lúc này, Thẩm Vạn Sơn từ bên ngoài bước vào.

“Tiên sinh, thế lực Ngũ Phương ở trấn Tháp Câu gửi thiệp mời, mời cậu tối nay đến tham gia cuộc tụ tập của họ, người gửi thiệp mời nói cậu nhất định phải đến!”

Thẩm Vạn Sơn cười lạnh nói.

“Đây là định làm gì? Hồng Môn Yến? Hay là uy hiếp?”

Khải Minh lạnh lùng hỏi.

“Ha hả, tôi hiểu được thế lực Ngũ Phương này đang suy nghĩ gì.

Chẳng qua là nhìn thấy chúng ta ở chỗ này, muốn cho chúng ta lâm vào tình thế khó khăn.

Từ nay về sau phải trả phí bảo vệ cho bọn họ! Tiên sinh đừng để ý đến bọn họ, tôi sẽ trực tiếp từ chối bọn họ!”

Thẩm Vạn Sơn nói.

“Không cần từ chối, ngày mai chúng ta đi Thiên thành, tôi không muốn có bất kỳ lo lắng nào.

Nếu bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ như vậy rồi, không đi, không phải không cho bọn họ mặt mũi sao? Nói với bọn họ, tối nay chúng ta đến!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play