“Tụi tớ là anh em chí cốt, nhưng mà tớ không thế nói ra danh tính của cậu ấy.

Người anh em của tớ nói phải giữ bí mật! Ha ha!”

Đỗ Lỗi gạt tàn thuốc.

Anh ta cười nhạt một tiếng.

Lúc này mọi người đã thay đối cách nhìn với anh ta.

Đặc biệt là Giang Vi Vị đã nhìn anh ta với đôi mắt khác xưa.

Hai mắt Trịnh Thiên Thiên long lanh, nếu chuyện đó là thật thì có phải mình cũng có cơ hội được ngồi trên con xe được vô số người điên cuồng tranh giành đúng không? Còn các nam sinh thì lại ghen tị nhìn Đỗ Lỗi.

*Đô Lỗi, cậu nói thật hay giả vậy? Đừng nói là giống mánh khóe lần trước cậu dùng để tán cô ngôi sao kia đó nhé, cậu chém gió phải không?”

Vương Dương không tin.

Dù sao hân cũng biết gia thế nhà Đỗ Lỗi, điều kiện kinh tế bình thường, chỉ có thể xem như là một tên nhà giàu bình thường mà thôi.

Làm sao anh ta có thể quen biết người tâm cỡ thế này? Hơn nữa Đỗ Lỗi còn có cái tật hay khoác lác.

*Sao có thể, hơn nữa tớ có thể lấy con xe hai mươi triệu này để chém gió được ä? Các cậu đúng là!”

Đỗ Lỗi cười khổ một tiếng.

*Đỗ Lỗi, tớ tin cậu!”

Giang Vi Vi mỉm cười nhìn Đỗ Lỗi.

Cô ta thính thoảng lại liếc tấm ảnh của chiếc xe kia, thật sự là cô ta mê nó rồi Nếu có thể cho cô ta ngồi lên đó một lần thì trả giá thế nào cô cũng chịu.

Mà muốn có được cơ hội này thì phải thân thiết với Đỗ Lỗi.

Sau đó có thể thông qua anh ta để làm quen với người kia! Trần Hạo ở một bên cười khổ.

Chìa khóa xe bây giờ vẫn còn nằm trong túi anh.

Kết quả anh lại trở thành anh em kết nghĩa của người khác lúc nào không hay.

Mà điều khiến Trần Hạo phiền lòng chính là.

Hai người đẹp thế này lại bị tên kia dụ dỗ.

Có phải nếu mình lái xe đó thì có thể dụ được nhiều em hơn không? Ngay cả Giang Vi Vi đều cỏ thể dụ được à? Trần Hạo thầm nghĩ, có phải mình không được quá khiêm tốn không? Thật uất ức màt “Bộp!”

Lúc này Trần Hạo có cảm giác có cái gì đập lên mặt mình.

Ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Giang Vi Vi đang cầm cục giấy nhỏ ném mình.

“Hừ, cậu nghe cái gì? Thế nào, cậu còn muốn ngồi Lamborghini cơ à? Muốn thì đi chuyển giới đi…”

Giang Vi Vi cười lạnh một tiếng.

*Tên nghèo này lấy tiền đâu mà chuyến giới!”

Lý Niệm cười ha ha.

Trong nháy mắt mọi mũi nhọn lại bản về phía anh.

Cũng may là phục vụ đã nhanh chóng mang đồ än lên rồi.

Ngay cả khoai tây chiên và mì của Trần Hạo cũng được mang lên.

*Wow, đồ ăn phong phú thật nha, nhìn là biết toàn những món đẳng cấp!”

*Đương nhiên là đồ ăn ngon phải đi kèm với rượu tốt.

Hôm nay cho mọi người nếm thử loại rượu vang này, hơn hai ngàn một bình đấy!”

‘Vương Dương cười nói.

Lập tức khiến mọi người trầm trồ.

Còn Trần Hạo ngồi trong góc thì bị bọn họ lờ đi luõn.

Trần Hạo ăn có chút mì, với mấy miếng khoai tây chiên nên hơi đói bụng.

Lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra.

Bên ngoài, các nhân viên phục vụ đang xếp thành một hàng.

Họ bưng từng đĩa đồ ăn trứ danh đầy đẳng cấp đi vào.

Mấy món này đều được đặt trong đĩa nhỏ vì không thể đặt được quá nhiều đĩa đồ ăn lên bàn của Trần Hạo.

“Này… Đồ ăn của chúng tôi đã lên đủ rồi, đây không phải mấy món chúng tôi gọi mà”

Vương Dương vừa thấy liền giật mình.

“Thưa anh, đây không phải của các anh.

Cái này là cho anh Trần dùng ạ!”

Trần Hạo nghe thấy người phục vụ giải thích, tự hỏi hình như anh không có gọi gi mà.

*Khoan đã, tôi nói trước, tôi chỉ trả bàn này thôi.

Đống đồ ãn đó là của Trần Hạo gọi, không có liên quan gì tới chúng tôi!”

Vương Dương hoảng sợ.

Nếu để hẳn trả thì hôm nay phải tiêu hết sạch tiền mất.

Đó toàn là mấy món đặc sản thôi, hắn chỉ dám gọi có hai món.

“Ha ha, anh đừng hiểu lầm.

Mấy món này là chúng tôi tặng cho anh Trần.

Bốp bốp!”

Nói xong chị nhân viên vỗ tay hai tiếng.

Từng đĩa đồ ăn lần lượt được mang vào, thậm chí có vài món bọn họ còn chưa được nhìn thấy đều được mang đến.

Khoảng chừng mười hai món.

Chất đầy trên bàn của Trần Hạo.

Mấy món này có giá ít nhất cũng hơn hai mươi, ba mươi nghìn tệ.

“Này này… Cậu ta chí gọi có mấy miếng khoai tây chiên mà các người đã khuyến mãi cho cậu ta nhiều đồ ãn như vậy sao?”

Giang Vi Vi kinh ngạc đứng lên nói.

Bọn họ đang mơ sao.

Cô ta rất muốn ăn thử các món đặc sản của Bếp Gia Viên trong một lần, nhu không có khả năng.

Kể cả mỗi lần än hai món thì cũng phải ăn khoảng mười lần.

Hơn nữa có ai đủ giàu để mời cô ta än tới mười lần không? Mấy món đặc sản đắt lắm mà! Nhưng hôm nay Trần Hạo chỉ gọi một tô mì với đĩa khoai tây chiên, người ta liền tặng mười hai món.

Hơn nữa chất lượng đồ ăn đều là cao cấp nhất? Không riêng gì Giang Ví Vi, đám Trịnh Thiên Thiên đều ngơ người, kinh ngạc nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo không ngờ, chị quản lý sảnh lớn này biết cách làm việc vậy sao? Một bàn nhiều đồ ăn thế này anh än không hết đâu.

Anh lập tức nhìn về phía Tô Đồng Hân: “Tô Đồng Hân, cậu có muốn cùng ăn tớ không?”

Tô Đồng Hân cũng không ngại ngùng gì.

Hơn nữa bây giờ cô thật sự cảm thấy Trần Hạo cực kỳ thần bí.

Tại sao người ta lại nể mặt anh như thế? Cô lập tức cười cười đi tới ngồi đối diện Trần Hạo.

Khỏi phải nói biếu cảm trên mặt Vương Dương thế nào.

*Hừi Tôi biết rồi, có phải gọi khoai tây chiên sẽ được tặng món nổi tiếng đún: không? Nhà hàng đang có chương trình khuyến mãi gì sao?”

Trịnh Thiên Thiên quả thật không tin vào hai mắt mình.

Cô ta muốn ăn nhưng lại rất ngại.

“Đúng vậy, có thể là chương trình khuyến mãi của nhà hàng rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play