“Ừ, không ngờ lại gặp cô ở đây!”

Khải Minh gật đầu.

Cô gái này không phải ai xa lạ, đúng là Triệu Ngọc Như.

Vốn dĩ Khải Minh còn cảm thấy mình hẳn là sẽ không bao giờ gặp lại Triệu Ngọc Như nữa, nhưng không ngờ trước khi anh chuẩn bị đi tới chỗ chị gái thì lại đụng phải cô ta ở đây.

Khải Minh biết được một ít chuyện sau này của Triệu Ngọc Như, trong lòng anh không khỏi có chút áy náy.

Anh cảm thấy nếu cô ta không gặp anh, mà anh cũng không đả kích cô ta như vậy thì cuộc sống của Triệu Ngọc Như hẳn là sẽ rất tốt.

Hơn nữa cũng sẽ không bị tên đàn ông kia nhục nhã và đánh đập như vậy.

Khải Minh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng sinh ra một tia đau lòng.

Rốt cuộc Khải Minh cũng không có hận người này.

“Cô không sao chứ?”

Khải Minh hỏi.

Triệu Ngọc Như vừa khóc lóc vừa muốn bò về phía khách sạn.

Khải Minh càng xem càng không đành lòng.

“Triệu Ngọc Như, tại sao cô lại phải như vậy chứ?”

Khải Minh bất đắc dĩ lắc đầu.

“Đừng xen vào chuyện của tôi, tôi không xứng đáng để anh lo lắng, chẳng lẽ anh không nhớ lúc trước tôi đã đối xử tệ bạc với anh như thế nào sao!”

Triệu Ngọc Như ngồi dưới đất, khóc rống.

Với tình huống hiện tại, nếu Khải Minh bỏ mặc cô ta thì trong lòng anh cũng sẽ có băn khoăn.

“Đi thôi, tôi đưa cô vào phòng nghỉ ngơi, đã trễ thế này rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt đi!”

“Tôi không có việc gì, ha ha, hiện tại tôi chính là chó nhà có tang, anh cứ để hắn ta đánh tôi đi! Khải Minh, Triệu Ngọc Như tôi là một con nhỏ yêu tiền, vì tiền thì tôi có thể làm bất cứ cái gì! Tôi là một đứa đê tiện như vậy đấy, anh mặc kệ tôi đi!”

Khải Minh xoay người gật đầu với thuộc hạ, bọn họ tự nhiên hiểu ý của anh, đi trước an bài một chiếc thuyền chờ Khải Minh.

Sau đó Khải Minh đỡ Triệu Ngọc Như vào khách sạn gần nhất, để cho cô ta có chỗ nghỉ ngơi.

“Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đây!”

Khải Minh nói.

“Khải Minh, anh đừng đi!”

không ngờ Triệu Ngọc Như lại ôm chặt anh từ phía sau.

“Khải Minh, anh đừng đi, cầu xin anh! Tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh, không ngờ đến cuối cùng thì người đối xử tốt nhất với tôi lại chính là anh! Trước kia là tôi không tốt, tôi biết hiện tại mình không xứng với anh, nhưng anh coi như đáng thương tôi được không, xin anh ở lại đây một chút nữa thôi? Chỉ một chút thôi!”

Triệu Ngọc Như ôm chặt Khải Minh không muốn buông ra.

Ai Khải Minh thở dài, sau đó gật đầu đáp ứng.

Nhưng Khải Minh vẫn duy trì khoảng cách với Triệu Ngọc Như.

Khách sạn có rượu vang đỏ, Triệu Ngọc Như đi qua mở một chai rồi rót hai ly rượu vang đỏ lại đây.

“Khải Minh, uống một ly với tôi được không? Anh yên tâm, tôi sẽ không dây dưa anh, ha ha, trước kia đúng là tôi rất quan tâm thân phận của anh, nhưng sau khi tôi biết thân phận thật sự của anh thì mới phát hiện bản thân mình buồn cưỡi cỡ nào! Anh cũng không cần sợi”

Triệu Ngọc Như nói.

“Cô bị thương, vẫn là nên nghỉ ngơi sớm một chút Cho dù Triệu Ngọc Như xinh đẹp như là một nữ thần, nhưng Khải Minh còn không cầm thú đến mức nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đi!”

Khải Minh lắc đầu.

“Tôi bị thương ở trong lòng, không phải người ta hay nói chỉ có rượu mới là bài thuốc trị thương hay sao.”

“Được rồi, nhưng tôi uống không nhiều lắm, uống xong tôi phải đi, thuộc hạ của tôi còn đang chờ!”

Khải Minh tiếp nhận ly rượu.

Nghe Triệu Ngọc Như kể lể, Khải Minh đã uống liên tục ba ly rượu vang.

Chủ yếu là Khải Minh cảm thấy Triệu Ngọc Như một thân một mình quá đáng thương, hơn nữa bọn họ từng là bạn học, cô ta lại là bạn của Phạm Nam, nếu không khai đạo một chút thì anh thật sự là băn khoăn.

Mà nhìn Triệu Ngọc Như một hồi thì anh cảm thấy mình có chút say.

Khải Minh vội vàng dừng lại.

“Được rồi, uống tới đây thôi! Triệu Ngọc Như, cô nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ một giấc rồi hôm sau tỉnh dậy sẽ không có việc gì, tôi thực sự có việc, không ở đây được nữa!”

“Rượu này mạnh tới vậy sao?”

Khải Minh thầm nghĩ.

Rồi sau đó Triệu Ngọc Như lại nhào tới ôm chầm Khải Minh.

Khải Minh tưởng bẻ tay cô ta ra nhưng cả người lại không có sức lực, mãi đến khi anh thấy trước mắt là trời đất quay cuồng, cuối cùng, hai mắt của Khải Minh tối sầm, té xỉu ở trên giường.

Triệu Ngọc Như che bụng lại, xoa xoa nước mắt, sau đó cô ta lấy di động gửi một tin nhắn.

Lập tức có người lại đây gõ cửa.

Khải Minh nói xong thì lập tức đứng lên.

Anh bỗng nhiên cảm thấy hai chân mình nhũn ra, đầu cũng hơi choáng váng.

Người mở cửa không ai khác, chính là tên đàn ông vừa rồi đã đánh đập Triệu Ngọc Như.

“Hi! Tiểu thư, thành công rồi à? Tôi còn tưởng rằng cô được vị đại thiếu này tiếp đi rồi chứ?”

Người đàn ông kia cười ha ha.

“Tôi cho cậu tiền, lập tức biến mất! Còn nữa, tôi bảo cậu làm chân thật một chút, nhưng mà cậu ra tay cũng quá nặng rồi đó!”

Triệu Ngọc Như cả giận.

“Không phải cô nói diễn thật một chút sao, bằng không vị thiếu gia nhà giàu này làm sao tin tưởng được chứ? Ha ha, tôi thấy vị thiếu gia này cũng đã hôn mê rồi, đêm nay dù sao cũng nhàn rỗi, chi bằng….2”

“Lập tức cút đi!”

Mục đích là để lấy được sự tín nhiệm của Khải Minh, tranh thủ sự đồng tình tâm của anh ta.

Triệu Ngọc Như đang đánh cuộc.

Sau khi biết được thân phận chân thật của Khải Minh, hết thảy ảo tưởng trước kia của Triệu Ngọc Như đều tan biến.

Cô biết, sau khi từ biệt ở Thục Đô thì e là cô sẽ không bao gið gặp lại Khải Minh nữa.

Cứ như vậy thì cô sẽ không bao gið có được những thứ lễ ra nên thuộc về mình.

Lúc trước cô chỉ còn cách hào môn đỉnh cấp một bước nữa thôi.

Cô không cam lòng.

Cho nên vì bắt lấy cơ hội cuối cùng này, Triệu Ngọc Như quyết đoán rời khỏi đoàn phục vụ, chạy về Vĩnh Long.

Triệu Ngọc Như chán ghét liếc xéo tên đàn ông kia một cái, lập tức đóng cửa lại.

Đúng vậy, đây là một vở kịch, một vở kịch mang tên là khổ nhục kế.

Triệu Ngọc Như đã nghe được một chút việc ở tiệc mừng thọ gia tộc Phương, Khải Minh hẳn là muốn dẫn người trở về.

Gia tộc Trần ở đâu thì cô không biết, nhưng mà cô biết chị gái của anh ta ở đâu.

Cho nên, mới có một màn vừa rồi.

Vốn dĩ cô cho rằng Khải Minh sẽ không tới đây, nhưng cuối cùng anh ta quả nhiên là xuất hiện.

Không ai hiểu biết Khải Minh hơn Triệu Ngọc Như, bởi vì cô đã từng nghiên cứu về người này.

Khải Minh là người có lỗ tai mềm, rất bao dung đối với phụ nữ, bất kỳ người phụ nữ nào tới gần anh ta thì anh ta đều mềm lòng.

Mà đây là nơi để Triệu Ngọc Như đột phá.

Cho nên bây gið mới có bước này.

“Khải Minh, anh đừng trách tôi, tôi thật sự muốn có được anh!”

Nói xong, Triệu Ngọc Như chậm rãi cởi quần áo của mình…….

Sáng sớm hôm sau.

Cảng tàu chính Vĩnh Long.

Một con thuyền lớn chở khách đang chuẩn bị xuất phát, đây chính là con thuyền dành riêng cho đội khảo sát đi ra biển.

Có rất nhiều người tham gia đội khảo sát, lúc này mọi người đều đã lục tục lên thuyền.

“Mộng Hoàn, hẹn gặp lại ba ngày sau, anh sẽ rất nhớ em!”

“Thiệt hay giả?”

“Đương nhiên là thật rồi!”

Tô Mộng Hoàn đang ve vẫn với bạn trai của mình.

Ngô Lan Anh cũng vậy, cô được bạn trai mình đưa tới đây.

Chỉ có Tô Bích Diệp đứng ở cảng nôn nóng chờ đợi, thỉnh thoảng cầm di động gọi cho ai đó.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc Từ buổi sáng đến bây giờ, Tô Bích Diệp đã gọi hơn hai mươi mấy cuộc.

“Bích Diệp, tại sao tới giờ này rồi mà cậu Khải chưa đến nữa?”

Tô Mộng Hoàn kéo tay bạn trai đi tới.

“Hừ, cô thật sự cho rằng rùa vàng dễ câu như vậy sao? Tôi đoán người ta căn bản là chơi chơi mà thôi, hiện tại chắc là đang ôm ấp hôn hít với người khác rồi!”

Một cô gái cười lạnh, mở miệng châm chọc Tô Bích Diệp.

“Hừ, cô lảm nhảm cái gì vậy Dương Hoa Lệ? Còn nữa, lần này cô nhờ quan hệ mới có thể đi theo chúng tôi làm việc vặt, hiểu làm việc vặt là như thế nào không? Câm miệng đi! ”

Ngô Lan Anh phản bác không chút khách khí.

Dương Hoa Lệ tức giận tới mức mặt đỏ tai hồng.

“Mọi người mau xem, có một chiếc siêu xe đang chạy về phía này!”

Đúng lúc này, mấy người đàn ông đứng ở trên thuyền chỉ về môt hướng rồi hô to….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play