“Cái gì? Cậu Khải của gia tộc Trần?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Tôi chưa bao giờ nghe nói gia tộc Trần có một vị thiếu gia cải”
“Khụ khụ, các người đừng quên, cậu Khải là được gia tộc Trần nuôi thả ở dân gian, người bình thường sẽ không hề tìm được bất kỳ thông tin của cậu ta.
Ngay cả năm đó gia tộc Phương vận dụng rất nhiều nhân lực để điều tra thì kết quả cũng chỉ là công cốc!”
“Không ngờ hiện tại cậu Khải đã trở về gia tộc! Hơn nữa lúc này còn đi tới gia tộc Phương! Cái này cũng quá lợi hại, không thể thua kém Trần Cận Đông kém năm đó a!”
Người của các gia tộc phụ thuộc bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Phương Ngọc Tú hô hấp dồn dập, trong lòng có một loại cảm xúc kích động khó tả.
“Xin hỏi cậu Dương, cậu Khải ở Huế này có địa vị như thế nào?”
Lúc này gia tộc Trần vừa đến, đám gia tộc phụ thuộc tự nhiên là không còn cơ hội nào để lên sân khấu nữa.
Bao gồm gia tộc Long.
Dương Lan Xuyên lấy thân phận vợ của nhị thiếu gia Long Giang để tham dự tiệc mừng thọ, giờ phút này cô cũng bị thái độ khiếp sợ của Phương Văn Đồng dọa sợ, cho nên mới vội vàng hỏi thăm tình hình.
Chủ yếu là mọi người đều luôn mồm kêu cậu Khải, cậu Khải, làm cho Dương Lan Xuyên vô thức mà nhớ tới người nào đó.
“Gia tộc Trần ở Huế là một gia tộc rất lợi hại và bí ẩn.
Nghe nói thực lực gia tộc phụ thuộc yếu nhất của bọn họ đã sắp đuổi kịp gia tộc Phương, miễn bàn tới chúng ta!”
Vừa nói thì trên mặt Tư Đề Dương vừa hiện lên sự sợ hãi.
“A? Trên thế giới còn có gia tộc như vậy?”
Dù sao thì Dương Lan Xuyên muốn bò lên trên cao, tuy rằng đã mở mang đầu óc rất nhiều nhưng mà khi cô nghe Tư Đồ Dương giới thiệu thì vẫn không giấu nổi sự khiếp sợ.
Tư Đồ Dương hít sâu một hơi rồi nói.
“Vậy vậy vậy… gia tộc Trần phải có nhiều tài sản tới mức nào?”
Dương Lan Xuyên thật sự khiếp sợ, vội vàng hỏi.
“Không biết, nhưng tôi nghe người ta đồn rằng hiện tại tài phú của phân nửa địa cầu đều tập trung ở gia tộc Trần!”
Khi Tư Đồ Dương vừa dứt lời thì hai mắt của Dương Lan Xuyên đã hoàn toàn mở to.
Phân nửa địa cầu, đây là khái niệm gì.
Mà vị cậu Khải này lại là dạng tồn tại như thế nào? Tất cả mọi người đều kinh ngạc, toàn trường xì xào bàn tán.
“Ngọc Như, mau tới nghe này, hình như có một vị đại thiếu gia rất lợi hại sắp xuất hiện đấy!”.
đam mỹ hàiMấy cô gái kéo Triệu Ngọc Như lại đây.
“Đương nhiên là có! Gia tộc Phương dựa vào nội tình mà đấu tranh với gia tộc Trần nhiều năm như vậy, nhưng căn bản là đấu không thắng! Cho nên bọn họ mới lựa chọn cách che giấu bản thân thân, tránh né gia tộc Trần, chờ đợi cơ hội phản kích.
Ha ha, cũng là vì chuyện này mà gia tộc Phương chia năm xẻ bảy, hiện giờ gia tộc Trần lại tìm tới tận của, không sợ mới là lạ!”
“A? Lợi hại tới cỡ nào?”
Triệu Ngọc Như kinh ngạc hỏi.
“Trời ạ, cậu không thấy sắc mặt của nhóm đại lão kia đều trắng bệch hết sao, bọn họ nói rằng cậu Khải này có được tài phú của phân nửa địa cầu đấy! Gia tộc Trần ở Huế, quá lợi hại!”
Các cô nàng nói năng có chút hưng phấn và kích động.
Vốn dĩ khi các cô nhìn thấy soái ca có tiền thì đã rất kích động rồi, đằng này lại còn sắp được nhìn thấy một vị đại thiếu gia lợi hại như vậy.
Triệu Ngọc Như vừa nghe tới đây thì lập tức giơ tay che miệng lại, sau đó trong lòng bắt đầu khẩn trương.
“Ý của cậu là vị đại thiếu gia của gia tộc Trần này gọi là cậu Khải?”
Chị gái của Khải Minh có được nguồn tài lực khổng lồ, sau lại cô nghe nói nhà chị ta ở Huế.
Huế, gia tộc Trần? Chẳng lẽ là….
Triệu Ngọc Như bắt đầu hít thở dồn dập.
Nếu thật sự là như vậy thì cô thật sự muốn đi chết! Chết ngay lập tức! Triệu Ngọc Như từng cự tuyệt Khải Minh, nếu anh một vị đại thiếu gia lợi hại như vậy.
Triệu Ngọc Như vừa nghe tới đây thì lập tức giơ tay che miệng lại, sau đó trong lòng bắt đầu khẩn trương.
Triệu Ngọc Như đột nhiên hỏi một câu, lúc này trong lòng cô có chút khó chịu, nguyên nhân là vì Khải Minh.
Bởi vì trước đó cô đã được chứng kiến một ít chuyện về anh ta.
“Ý của cậu là vị đại thiếu gia của gia tộc Trần này gọi là cậu Khải?”
Triệu Ngọc Như đột nhiên hỏi một câu, lúc này trong lòng cô có chút khó chịu, nguyên nhân là vì Khải Minh.
Bởi vì trước đó cô đã được chứng kiến một ít chuyện về anh ta.
Chị gái của Khải Minh có được nguồn tài lực khổng lồ, sau lại cô nghe nói nhà chị ta ở Huế.
Huế, gia tộc Trần? Chẳng lẽ là….
Triệu Ngọc Như bắt đầu hít thở dồn dập.
Nếu thật sự là như vậy thì cô thật sự muốn đi chết! Chết ngay lập tức! Triệu Ngọc Như từng cự tuyệt Khải Minh, nếu anh ta chỉ là một anh chàng phú nhị đại bình thường thì cô còn có thể miễn cưỡng sống sót.
Nhưng nếu Khải Minh ở cấp bậc khủng bố như vậy thì cô nên làm sao bây giờ? “Bọn họ tới rồi!”
Lúc này có người hô một tiếng, hiện trường rối loạn lập tức an tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa chính.
“Cậu ta chính là cậu Khải?”
“Đúng rồi, nhất định là anh ta!”
Mọi người nuốt nước miếng, không dám nói chuyện lớn tiếng.
Thực mau, nhóm người này đã đi tới trước mặt Phương Văn Đồng.
Khí thế kia thật sự là quá to lớn.
“Ông là Phúc đúng không?”
Phương Văn Đồng mỉm cười nhìn về phía ông lão.
“Đại ca Phương, đã lâu không gặp, cũng hơn năm, sáu mươi rồi còn gì!”
Ông lão nọ cũng hơi hơi mỉm cười đáp lại.
“Đúng vậy, chớp mắt một cái mà đã năm, sáu mươi rồi! Tên nhóc thò lò mũi xanh bên cạnh Vũ Thương năm đó đã biến thàn như vậy.
Nếu không phải ánh mắt ông vẫn không thay đổi thì suýt chút nữa tôi cũng không nhận ra, thật sự là đã quá lâu!”
Tựa hồ là nghĩ tới chuyện cũ, Phương Văn Đồng rất là cảm khái.
Sau đó bọn họ nhìn thấy chừng một trăm người mặc áo vest đen, xếp hàng ngay ngắn bước vào.
Mà người đi đầu là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, bên cạnh ông ta là một người thanh niên mặc áo vest quần tây, chừng hai mươi hai tuổi, thân hình hơi múp míp cùng với đôi mắt hí.
Khi đó Phương Văn Đồng và Trần Vũ Thương là anh em kết nghĩa, còn ông lão tên Phúc này chính là đàn em của Trần Vũ Thương, ha ha, thời gian thấm thoát thoi đưa, hiện giờ mọi người đã không còn giống như trước nữa.
“Đúng vậy đại ca Phương, đã lâu rồi!”
Ông Phúc cưỡi nhẹ một tiếng.
Dù cho ân oán giữa hai nhà Trần Phương ăn sâu bén rễ, nhưng cái gọi là thủ đoạn của các đại lão đều là âm thầm so tài trong tối, còn ở bên ngoài thì mọi người đều khách khách khí khí.
Mà ‘cậu Khải’ bên cạnh ông Phúc lại cà lơ phất phơ nhìn khắp nơi.
“Hửm?”
Lúc này, cậu Khải thấy được một người.
“Là cô?”
“Thì ra là anh?”
Cậu Khải và người kia đồng thanh.
Mà Dương Lan Xuyên càng kinh ngạc, cô từng giao tiếp với người này.
Đây không phải là em trai Khải Minh, con trai nhà giàu số một Hà Nội Hoàng Vĩnh Hồng sao? Tại sao lại là anh ta? Không biết vì sao mà Dương Lan Xuyên bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương vô cùng.
“Anh không phải là cậu Hoàng sao? Tại sao bây giờ lại trở thành cậu Khải Huế rồi? ”
Dương Lan Xuyên nghi ngờ dò hỏi, sắc mặt cô có chút trắng bệch.Người mà anh ta nhìn thấy tất nhiên là Dương Lan Xuyên, anh không ngờ Dương Lan Xuyên lại xuất hiện ð chỗ này.
Mà Phương Ngọc Tú cũng là hơi kinh hãi, cô còn tưởng rằng người này chính là cậu Khải mà cô đã được đính hôn từ trong bụng mẹ? Hoàng Vĩnh Hồng nghe thấy Dương Lan Xuyên vạch trần thân phận của mình, sắc mặt anh có chút xấu hổ, chống chế: “Ai nói tôi là cậu Khải, tôi đi theo chơi không được sao? ”
“Hóa ra là không phải, nếu vậy thì cậu Khải đâu?”
Mọi người kinh ngạc, nhìn nhau dò hỏi.
“Ha ha, đại ca Phương, làm ông chê cười rồi.
Hôm nay chúng tôi tới đây kỳ thật là có hai việc, việc thứ nhất là chúng tôi tới đây cùng với cậu Khải để đại biểu cho gia tộc Trần đưa lễ mừng thọ.
Ngần ấy năm, gia chủ của chúng tôi có chút hối hận, cho nên kỳ vọng có thể gặp mặt nói chuyện với gia tộc Phương, nhưng mà chúng tôi đã tìm kiếm rất nhiều năm mà vẫn không có được bất luận tin tức gì của gia tộc Phương!”
Ông Phúc cười nhạt, “Đại ca Phương yên tâm, có gia tộc Trần ở đây thì tôi tin là không ai dám quấy rối tiệc mừng thọ của ông đâu!”
Đám người Tư Đồ Hoành lập tức nuốt nước miếng, sau đó lùi về một bước.
“Về phần chuyện thứ hai, đó chính là gia tộc Trần chúng tôi muốn tiếp tiểu thư Tường Vy và nhị phu nhân Mộng Hân trở về.
Phu nhân là em dâu của gia chủ chúng tôi, tiểu thư Tường Vy cũng là người của gia tộc Trần, tôi tin đại ca Phương hẳn là có thể hiểu cho!”
Phương Văn Đồng hít sâu một hơi.
Nếu việc đã phát triển tới bước này, hơn nữa gia tộc Trần tới đây hẳn là có chuẩn bị, Phương Văn Đồng lấy đại cục làm trọng cho nên cũng sẽ không nói gì.
Rốt cuộc hiện tại gia tộc Phương đã bại lộ, bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp phải nguy hiểm to lớn.
Nhưng mà bọn họ lại cầm một con át chủ bài có thể nói là vô cùng quan trọng đối với Trần Cận Đông, như vậy ông ta hẳn là sẽ không quá phận.
Nếu hai bên có thể đàm phán thì coi như là lựa chọn tốt nhất hiện nay.
“Đương nhiên là hiểu chứt”
Phương Văn Đồng gật gật đầu.
“Nhưng mà Phúc này, năm đó gia tộc Phương chúng tôi cũng từng cùng ngồi cùng ăn với gia tộc Trần, hiện giờ ông nói cậu Khải tới mừng thọ, kết quả người lại không thấy đâu, ngược lại còn muốn tôi giao cháu gái cho các người, như vậy coi sao được?”
Phương Văn Đồng ngưng mắt nói.
“Ha ha, ai nói thiếu gia nhà chúng tôi không tới, hơn nữa, vì tiệc mừng thọ của đại ca Phương mà cậu ấy đã tới đây trước một ngày rồi!”
Ông Phúc cười nói.
“Cái gì? Ông nói cậu Khải đã tới rồi?”
Phương Văn Đồng cả kinh.
“Cậu Khải đã sớm tới? Ö đâu?”
Mọi người cũng vô cùng kinh ngạc, hội trường lại bắt đầu bàn tán xôn xao.