Mọi người tìm đến một nhà dân theo yêu cầu của Phương Di.
Mở cửa ra thì gặp một người phụ nữ trung niên mặt đầy sẹo do bị bỏng, trông rất đáng sợ.
“Cô cậu tìm ai?”
Thấy nhóm Khải Minh, người phụ nữ này không khỏi ngần người.
Có lẽ lo lắng khuôn mặt mình sẽ làm họ sợ hãi nên bà ta ngượng ngùng cúi đầu.
“Cháu chào cô.
Cô là em họ của cô Hà đúng không ạ? Bà ấy nói là có thứ giao cho cô bảo quản nên bọn cháu muốn đến lấy nó.
Bà ấy nói thấy lá thư này, cô sẽ hiểu rõ.”
Phương Bảo Nhi đi tới, đưa cho người phụ nữ một lá thư.
Người phụ nữ nhìn lá thư, liếc nhìn Phương Bảo Nhi một chút rồi gật đầu.
“Tôi biết rồi, cô cậu vào đi.”
Người phụ nữ nhường đường cho nhóm Khải Minh vào nhà.
Thì ra thứ mà cô Hà yêu cầu Phương Bảo Nhi đi lấy là một thùng gỗ cỡ lớn, cần mấy người mới khiêng nổi.
Khải Minh nghe câu chuyện, hình như cô Hà chính là hầu gái của Phương Mộng Hân.
Lâm Thắng Nam không ngờ nhóm Khải Minh chỉ đến đây để làm việc chứ không phải là đi chơi nên rất thất vọng.
Hơn nữa khuôn mặt của người phụ nữ kia quá đáng sợ, nhìn mấy lần suýt nữa nổi da gà.
Lâm Thắng Nam thừa dịp nhóm Khải Minh đang khiêng đồ mà chuồn ra ngoài.
Cô ta đang nhàm chán tản bộ bên ngoài thì bỗng thấy mấy chiếc siêu xe chạy đến cửa thôn.
Bình thường Lâm Thắng Nam vốn là tuýp nữ sinh dũng cảm thận trọng.
Vừa rồi cô ta chú ý thấy mấy chiếc xe này đi cùng đường với họ, bên trong chở đầy người, cô ta cũng rất tò mò, thế nên chạy vào trong nhà kêu: “Khải Minh, có rất nhiều xe từ bên ngoài đến đây, trên xe chở rất nhiều người”
“Hả?”
Phương Di sửng sốt, sau đó vội chạy ra ngoài nhìn: “Bảo Nhi, Khải Minh, không ổn rồi, có rất nhiều người vào thôn, đang nhắm đến chỗ chúng ta.”
Phương Bảo Nhi cau mày.
Cô đã rất cần thận, thậm chí không dẫn cấp dưới đi cùng để bảo đảm bí mật, chỉ đi cùng bạn bè như đi du lịch, không ngờ vẫn bị kẻ khác bám đuôi.
“Làm sao bây giờ?”
Phương Bảo Nhi hơi hoảng hốt.
Khải Minh cũng buồn bực, người của mình còn chưa đến đâu, sao tự dưng lại xuất hiện thêm một nhóm người nữa? “Bảo Nhi, các cháu mau đi theo cô vào phòng!”
Đúng lúc này, người phụ nữ mặt bỏng bỗng kéo tay Phương Bảo Nhi, dẫn nhóm Khải Minh vào buồng trong, trực tiếp nhấc ván giường lên, để lộ đường hầm.
Phương Bảo Nhi khó hiểu nhìn người phụ nữ.
Bà ấy nói: “Trước kia chị họ cô thường xuyên đến đây ở, bởi vì có rất nhiều người tìm chị ấy nên trong nhà chị em cô đều có đường hầm như thế này.
Nếu chị họ đã kêu các cháu đến tìm cô thì chắc chắn là tin các cháu.
Các cháu đi theo cô”
Phương Bảo Nhi gật đầu.
Khải Minh không khỏi nhìn người phụ nữ, cứ cảm thấy quen quen như thể đã gặp ở đâu, nhưng lại không nhớ nổi.
Nhóm người kia trực tiếp xông vào nhà, rõ ràng là nhằm vào nhóm Phương Bảo Nhi.
“Cô báo cáo rất đúng lúc”
Khải Minh trốn dưới hầm, không khỏi nhìn Lâm Thắng Nam.
Cậu nghe động tĩnh bên ngoài, nhóm người kia còn chưa bỏ cuộc, đang lục soát khắp nơi.
Phương Bảo Nhi sốt ruột đổ mồ hơi, cứ tiếp tục kiểu này thì cũng không được.
Khải Minh nấp ở đằng sau, Lâm Thắng Nam ngồi ngay bên cạnh Khải Minh, thấy Khải Minh lấy một dụng cụ rất nhỏ từ trong túi quần.
Thấy vậy, Lâm Thắng Nam rất kinh ngạc, nhận thấy sự bất phàm của dụng cụ này.
Khải Minh ra hiệu cho cô ta im lặng, sau đó ấn nút trên dụng cụ.
“Đây là cái gì vậy? Có thể cầu cứu à?”
Lâm Thắng Nam khẽ hỏi.
Khải Minh đè đầu cô ta xuống, ghé vào bên tai nói: “Quên hết những gì cô vừa thấy đi, đừng nói lung tung.”
Lâm Thắng Nam gật đầu lia lịa, càng thêm tò mò Khải Minh ấn nút kia để làm gì.
Mấy người nấp dưới hầm khoảng 10 phút, lập tức nghe thấy tiếng đùng đùng ở bên ngoài.
“Tiếng động gì vậy?”
“Hỏng rồi đại ca, chúng ta đã bị bao vây, bên trên có tới mười mấy chiếc máy bay trực thăng! Nếu không rút lui thì sẽ muộn mất!”
“Cái gì? Mau rút lui!”
Sau đó, họ nghe thấy tiếng đám người này nhao nhao rời khỏi phòng.
Lâm Thắng Nam mỡ to mắt, hoảng sợ vì lời nói của đám người kia.
Khải Minh gọi cả máy bay trực thăng đến đây sao? Thật hay giả vậy? Rốt cuộc Khải Minh là ai? Nếu chỉ là con nhà giàu bình thường thì không thể nào làm được điều đó.
Nhưng Khải Minh đã dặn mình là đừng nói lung tung, thế nên Lâm Thắng Nam không dám nói nhiều.
Tiếng máy bay trực thăng vang trên bầu trời nhanh chóng rời xa.
“An toàn rồi, chúng ta ra ngoài thôi.
Người phụ nữ đằng sau Khải Minh lên tiếng.
Phương Bảo Nhi mới ra ngoài với đầy bụng tâm sự, Khải Minh đi đằng sau, người phụ nữ đi cuối cùng.
Nhưng đúng lúc này, bà bỗng chạm trúng thứ gì đó, nhặt lên thì thấy đó là một miếng ngọc bội, người trẻ tuổi kia lỡ làm rơi lúc lấy dụng cụ từ trong túi quần.
Người phụ nữ chạm vào miếng ngọc, bỗng kinh hãi.
“Cái này… Bà ấy bỗng run rẩy.
“Ủa? Sao cô kia không đi ra vậy?”
“Cô ơi, cô chưa ra ạ?”
Vương Tiểu Hoa kêu to.
Người phụ nữ mới đi ra.
“Cô ơi, cảm ơn cô, đây là một khoản tiền, cô yên tâm đi ạ, sau khi tìm được người cần tìm, bọn cháu sẽ đưa cô Hà về!”
Phương Bảo Nhi đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn: “Mật mà là sinh nhật của cô Hà.”
“Bảo Nhi, chúng ta đừng chậm trễ nữa, mau đi thôi.
Lúc nấy nguy hiểm thật, sao lại có máy bay trực thăng đến cứu chúng ta nhỉ?”
Phương Di khó hiểu nói.
Phương Bảo Nhi lắc đầu: “Tớ cũng không rõ, rời đi rồi tính tiếp.
Khải Minh, chúng ta đi thôi.”
Xem ra Phương Bảo Nhi đã nắm giữ tung tích của người hầu.
Khải Minh gật đầu, dẫn đáp Vương Tiểu Hoa chuẩn bị rời đi.
“Chàng trai, cháu chờ chút.”
Lúc này, người phụ nữ bỗng kích đông kêu Khải Minh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT