Có thể là do Ngụy Lệ quá muốn bán được xe cho cặp đôi trẻ tuổi kia cho nên vô thức mạnh tay quá trớn.
Trần Hạo không ngờ Ngụy Lệ lại thô lỗ như vậy, không cẩn thận đụng đầu vào xe nên bị đau.
“Nếu anh còn không ra tôi sẽ gọi bảo vệ!”
Ngụy Lệ nhíu mày nói.
Trần Hạo ôm đầu ra ngoài, mẹ kiếp.
Anh không ngờ rằng mình đang vui vẻ xem xe thì lại bị người phụ nữ này đột nhiên lôi ra ngoài.
“Tôi đến đây mua xe, sao lại không được xem hả?”
Nói thật, bây giờ Trần Hạo đang nhịn một bụng tức giận.
“Mua xe sao? Ở cửa hàng chúng tôi, anh có thể mua nổi chiếc nào? Anh vào đây để mở mang kiến thức thì cũng thôi đi, còn ở ly ở đây, không biết tốt xấu!”
Để lấy lòng cặp nam nữ trẻ phía sau, Ngụy Lệ đổi giọng cho phù hợp.
Làm không ít người trong cứa hàng 4S vây xem.
Nhưng cặp nam nữ trẻ lại rất sung sướng.
“Chồng à, anh ta ngồi vào Lamborghini rồi, em cũng chắng muốn mua Lamborghini nữa….
Haizz, thật mất hứng quá!”
Cô gái đó ở bên lại thêm mầm dặm muổi nói.
Chiếc Reventon này chắc chẳn người bình thường không thể mua nổi đâu.
Hai người có thể mua được Gallardo cũng đã rất tốt rồi.
Nhưng chiếc siêu xe nổi tiếng như này mà không ngồi lên trải nghiệm chút thì đáng tiếc quá.
Ai ai cũng có lòng hư vinh cả, cho dù là người giàu hay người nghèo.
Hình như không hạ thấp người khác mấy câu thì không thể hiện được cô ta ngầu biết cỡ nào.
Ngụy Lệ khẽ cúi đầu trước đôi nam nữ: “Xin lỗi, tôi sẽ giải quyết ngay!”
Cô ta quả thật là hối hận đến xanh cả ruột mà, sao lại để cái tên nghèo kiết xác đó vào đây.
Thế nhưng Ngụy Lệ quay đầu lại thì phát hiện Trần Hạo đang dứt khoát rời đi.
Không phải đi ra phía cửa.
Mà là trực tiếp vào phòng quản lý.
“Đó là phòng quản lý, anh đang làm cái gì vậy? Anh quay lại ngay cho tôi!”
Ngụy Lệ tức giận giậm chân Nghĩ mà xem, đầu tiên là cái tên nghèo kiết xác này gây chuyện ồn ào ở đây, ít nhất cũng gây ra một số ảnh hưởng, chịu trách nhiệm chủ yếu vẫn là mình; thứ hai nữa là anh ta chắc chân muốn đến phòng quản lý để khiếu nại mình.
Dưới hai loại áp lực, quản lý chắc chản sẽ trách mình gây ra quá nhiều rắc rồi.
Cộng thêm hôm nay nếu không bán được đơn hàng thế thì quá thảm rồi.
Lúc cô ta đuổi theo thì đã muộn mất rồi, Trần Hạo đã vào trong luôn rồi.
“Cô Ngụy Lệ này, không cần quan tâm đâu, hôm nay bọn tôi chắc chẳn sẽ mua chiếc Gallardo đó, cho dù có khiếu nại chị, tôi cũng có cách để quản lý của cô không xử phạt cô!”
Chàng trai kia cười ha ha.
“Cảm ơn anh!”
Ngụy Lệ cúi đầu cảm ơn.
Lại nói đến Trần Hạo, anh xoa xoa cái đầu hơi đau, đến văn phòng quản lý.
Trong văn phòng có một người đàn ông trung niên đang nghiêm túc xem báo.
cáo tiêu thụ của năm nay.
Thấy Trần Hạo bước vào, ông ta sững sờ.
Sau đó lập tức đứng lên.
Quần áo người thanh niên này không có gì nổi bật, thế nhưng làm quản lý của một cửa hàng thì cũng chắng phải dạng tầm thường.
Đặc biệt là, ông ta nhìn ánh mắt người thanh niên này lộ ra vẻ sắc bén nên cũng không dám quá khinh thường.
“Cậu này, tôi có thể giúp gì được cho cậu?”
“À, tôi muốn mua xe, nhưng nữ nhân viên tiếp tân trong cửa hàng của ông không những không cho xem mà còn động tay động chân với tôi, đây là thái độ phục vụ ở cửa hàng các ông à?”
Trần Hạo nói thắng.
Nói thật, hôm nay liên tục gặp phải trắc trở, giờ lại còn suýt bị nữ nhân viên tiếp tân lôi ra ngoài, không chỉ bẽ mặt mà còn khiến Trần Hạo ôm được một bụng tức giận.
Quan trọng là hôm nay anh phải mua xe cho xong.
“Vậy à? Cậu này, cậu thích chiếc xe nào?”
Người quản lý trung niên là một kẻ già đời, liếc mát là có thể nhìn ra người này không giống như người có thể mua được Lamborghini, cho nên bị nữ nhân viên tiếp tân khinh cũng là bình thường thôi.
- s=————x Cậu ta đến khiếu nại chẳng qua là muốn tìm chút mặt mũi.
| Cho nên, trước tiên người quản lý trung niên mới hỏi anh thích chiếc xe nào.
“Reventon, chiếc thể thao có cấu hình cao nhất giá mười tám triệu đó!”
Trần Hạo thản nhiên nói.
“Ha ha, cậu này, chiếc đó… “ “Cạch!”
Người quản lý trung niên còn chưa nói xong, Trần Hạo đã đập thẳng chiếc thẻ đen của mình lên bàn.
Sau khi cầm lên xem thật kỹ càng, sắc mặt người quản lý trung niên thay đổi.
Rất rõ ràng, đương nhiên là ông ta biết thẻ đen.
Rất ít người trên thế giới có được nó.
“Trong thẻ vẫn còn hai mươi triệu, chắc là dư để mua được chiếc xe nhí?”
Trần Hạo thản nhiên nói.
“Đúng vậy, đương nhiên là dư rồi!”
Mặc dù miệng thì nói vậy nhưng trong lòng người quản lý trung niên vẫn có chút ngờ vực.
Bởi vì nhìn thế nào thì cậu trai trước mặt đây cũng không giống với người sở hữu thẻ đen.
Chắc không phái là nhặt được đâu nhí? Lúc này, sau khi đã mim cười xin lỗi Trần Hạo.
Ông ta lập tức mở thiết bị rồi quẹt thẻ.
Chớp mát, trong máy tính ông ta xuất hiện một chuỗi các thông tin.
“Xin hỏi tên của cậu là?”
Người quản lý trung niên cung kính hỏi.
“Trần Hạo!”
“Cậu Trần, vừa nãy mạo muội quá, thật sự rất xin lỗi!”
Nghe được câu trả lời, người quản lý trung niên đi đến trước mặt Trần Hạo, cúi người xuống: “Tôi tên Vương Cường, xin hết lòng phục vụ cậu Trần!”
Sau khi xác nhận thông tin, lưng Vương Cường đã thấm đẫm mồ hôi.
Người thanh niên trước mắt ăn mặc rất giản dị, nhưng lại thật sự là người có thẻ đen.
Chắc chẩn là đến từ một gia tộc lớn.
Đến lúc này, đừng nói là chiếc xe mười tám triệu của bọn họ, cho dù là xe một träm triệu người ta cũng mua nổi Chết tiệt! Rốt cuộc là việc tốt của nhân viên nào làm, sao lại không có mắt như vậy? “Chiếc Reventon đó, hôm nay tôi phải có ngay! Làm phiền quản lý Vương rồi!”
Trần Hạo thấy thái độ của Vương Cường không tệ, cũng khách sáo nói lại một câu.
Sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Vâng, cậu Trần!”
Vương Cường lau mồ hôi trên trán, xoay người, rút tấm thẻ đen ra, lập tức liên lạc với quản lý tài vụ.
Sau khi Trần Hạo đi ra Nhóm người Ngụy Lệ vừa hay đang thử xe Reventon.
Mặc dù biết rõ là đôi nam nữ sẽ không mua, nhưng là khách hàng quan trọng, Ngụy Lệ đương nhiên phải đáp ứng tất cả những yêu cầu của khách hàng.
Cô ta đang giải thích cho họ.
“Wow, chồng ơi! Chiếc này thật là đẹp đó, quả là xứng với mười tám triệu mà, chồng ơi, khi nào thì chúng ta mới có thể mua chiếc này đây?”
Cô gái ngồi vào trong thì đã thấy thích chiếc xe thể thao này rồi.
Không những bên ngoài nhìn ngầu mà nội thất bên trong cũng rất tuyệt.
Hoàn toàn thông minh, hoàn toàn tự động, cấu hình cũng xa xỉ hàng đầu.
Quả thực là phụ nữ cũng không có cách nào cưỡng lại được! “Vậy thì phải đợi đến lúc anh thừa kế tài sản trong nhà của ông cụ chứ…”
Chàng trai kia cười gượng một tiếng.
“Em mặc kệ đấy chồng, dù sao lúc còn sống em nhất định phải ngồi trên chiếc xe thể thao này! Hả? Chồng ơi anh nhìn kìa, cái tên nghèo rớt mồng tơi kia quay lại rồi, còn vỗ vỗ đập đập đầu xe nữa!”
Cô gái kia nũng nịu nói.
Lại liếc mắt thấy Trần Hạo đi rồi còn quay về.
Trần Hạo giờ đang xem đèn pha của xe.
Còn chàng trai và Ngụy Lệ đang đặt sự chú ý trong xe cũng nhìn thấy Trần Hạo.
‘Chương 35 Không cần đợi đến ngày đó đâu.
Ngụy Lệ vội vã nói: “Ha ha, anh còn quay lại làm gì nữa? Còn không mau biến đi? Anh nghĩ là anh khiếu nại tôi thì tôi sẽ sợ anh hay sao?“ “Thật là, lòng hư vinh của người này mạnh quá rồi đấy, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào…”
Chàng trai giơ đồng hồ trên tay lên rồi nói.
Trần Hạo lạnh lùng hói Ngụy Lệ: “Cô này, việc cô làm không phái chí là bán.
hàng, mà còn là phục vụ nữa, nếu một ngày cô phát hiện ra người bị cô đuổi đi mới là khách VỊP của cô, đến khi đó cô có cảm thấy hổ thẹn hay không?”
“Ha ha, anh đang kể chuyện cười sao, dựa vào anh ấy à? Được được được, tôi đợi ngày đó đến, giờ anh có thể ra ngoài được chưa?”
Ngụy Lệ nhìn Trần Hạo như một người thiểu năng trí tuệ, sự khinh thường trong mắt hiện rõ mười mươi Trần Hạo bất lực gật đầu cười một cái: “Không cần đợi đến ngày đó đâu, ngay bây giờ luôn cũng được!”
“Cậu Trần, tôi đã gọi hết tất cả những nhân viên liên quan đến các thú tục cần thiết đến đây rồi, đảm bảo hôm nay sẽ xong tất cả các thủ tục để cậu nhận xel”
Lúc này người quản lý trung niên dẫn đầu một nhóm người, mang theo những dụng cụ lớn nhỏ chạy về phía Trần Hạo.
Còn Nguy Lệ thì trợn trừng mắt.
Cặp nam nữ trẻ bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mắt lại càng không thể tin được.