“Bảo Nhi, mười hai thầy đều không có ở đây, mấy vị trưởng lão trong trang viên cũng vắng mặt.
Xem ra là tới phòng họp rồi.
Cậu quên mất sao, ngày này mỗi năm gia tộc chúng ta đều có cuộc họp!”
”
Phương Di nói.
Bảo Nhi gật đầu ngồi ở trên giường: “Tớ cũng vừa mới nhớ ra, thôi, vậy để ngày mai rồi nói!”
Nói xong, cô ấy nhìn thấy Phương Di vẫn có vẻ ngập ngừng.
Bảo Nhi hỏi: “Sao vậy?”
Bảo Nhi biết phải nói gì bây giờ.
Lúc này cô ấy lắc lắc đầu nói: “Làm sao tớ biết được.”
Cô ấy nhìn Phương Di: “Cậu lại muốn làm gì? “Khụ khụ, tớ muốn làm gì cậu biết mà, hazzi, chúng ta mỗi lần đều phải tránh đi, lý do tại sao chúng ta bị chặn không được vào phòng họp cũng không biết, không biết gia tộc có sự kiện gì lớn, còn nữa, Bảo Nhi, bao nhiêu năm cậu vất vả, nhọc nhằn, gið cũng được coi là mạnh hơn tất cả những nam giới trong gia tộc mà vẫn y như trước, cái gì cũng không biết! ”
Phương Di khẽ thở dài.
Sắc mặt của Bảo Nhi tối sầm lại, những lời này đánh trúng tâm lý của Bảo Nhi.
Phương Di thần bí nhảy đến bên cạnh Bảo Nhị, khẽ cắn môi nói: “Bảo Nhi, cậu nói xem, năm nào gia đình cũng tổ chức họp gia đình bí ẩn như vậy, chỉ cho nam giới đi là có ý gì?”
Đúng vậy, cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ để chứng minh rằng cô ấy mạnh mẽ hơn những gã nam giới trong gia tộc, chứng minh bản thân có thể gánh vác trách nhiệm của gia đình nhiều hơn.
Nhưng, bao nhiêu năm trôi qua, ông nội đều làm ngơ.
“Hay là, chúng ta đi nghe trộm đi.
Dù sao cậu cũng muốn biết một chút chuyện gia tộc mà!”
Phương Di nhẹ nhàng nói.
Nếu là trước đây, Phương Bảo Nhi nhất định sẽ từ chối, vì cô ấy không muốn ông nội nổi giận.
Nhưng những lời vừa rồi của Phương Di khiến Phương Bảo Nhi im lặng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu cô ấy và Phương Di có bị giấu như vậy cả đời không? Liệu cô ấy sẽ tiếp tục như vậy suốt đời? Bảo Nhi lắc đầu.
Cô ấy nhìn Phương Di, cả hai cùng gật đầu.
Họ bí mật đến bên ngoài phòng họp, cuộc họp bên trong đã bắt đầu.
“Chú hai chú ba, công tác chuẩn bị của mọi người như thế nào? Có thể đối phó với con quái vật đó không? Vũ khí mà mọi người chuẩn bị rất quan trọng!”
Ở ghế thứ nhất, một ông lão chống gậy, nhìn hai người trung niên rồi hỏi.
“Cha, hai chúng con gần như đã sẵn sàng.
Chỉ tiếc là nhiệm vụ khó nhất đã không được hai chúng ta cùng nhau hoàn thành.
Nếu anh cả của con vẫn còn sống, hẳn là…”
Một trong những người trung tuổi nói đến đây thì dừng lại, không tiếp tục.
Khi Bảo Nhi đứng bên ngoài cửa sổ nghe thấy lời này, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú lắng nghe hơn.
Không! Tuyệt đối không! Cô ấy không thể sống như thế này suốt đời.
Chính giọng nói này đã khơi dậy trái tim nổi loạn đã bị chôn vùi nhiều năm của Bảo Nhi.
Về phần ông lão, nghe xong lời này, ánh mắt càng thêm mơ hồ: “Đúng vậy, nếu anh cả của con ở đây, nhà họ Phương chúng ta sẽ không bị động như vậy, nhưng nó lại bị người ta giết chết, ông trời ghen tức anh tài!”
Hai dòng lệ già đục ngầu của ông lão chảy dài.
“Đúng vậy, sau khi cậu cả qua đời, anh cả anh đã rất già rồi.
Không ai trong nhà họ Phương có thể đấu với gia tộc đó.
Thật đáng tiếc, nhưng may mắn thay, cháu gái Bảo Nhi nhà chúng ta xuất sắc về mọi mặt.
So với cậu cả cũng không có gì kém hơn, nếu có thể tôi luyện cho Bảo Nhi trở nên xuất sắc hơn, đây chắc chắn sẽ là một bước đi khôn ngoan! ”
Một cụ già trong gia tộc cho biết.
“Ừm, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc để Bảo Nhi tham gia, nhưng dù sao thì con bé cũng là con gái duy nhất của Chính Hoa và là huyết thống duy nhất của Chính Hoa.
Từ nhỏ con bé đã không có tình thương của ba mẹ, tôi cưng chiều nó, lo lắng cho nó.
Sao có thể để con bé ra mặt chứt ”
Bên cạnh, một người đàn ông trung niên mặt mũi bóng nhấy lên tiếng.
“Bộp!”
Cậu hai Phương Chính Nghiệp đập bàn, trừng mắt nhìn: “Tư Đồ Hằng, anh nói thế này là có ý gì? Chẳng lẽ bao năm qua gia tộc Tư Đề của anh trở nên mạnh mẽ rồi nên anh xem thường gia tộc nhà họ Phương chúng tôi sao?”
“Làm sao có thể? Từ khi tôi sinh ra, người cha đã chết của tôi đã nói với tôi rằng nhà Tư Đồ sẽ luôn là một trong những gia tộc thuộc hạ của nhà họ Phương, và tất cả đều phải nghe lời nhà Phương.
Bao năm này, tôi đều nghe lời và giúp đỡ nhà họ Phương.
Giúp nhà họ Phương ổn định ở vùng phía tây, tôi không có công cũng có sức mà.”
Tư Đồ Hằng nhìn chằm chằm Phương Chính Nghiệp, nói.
Trong cuộc họp hôm nay, ngoài gia tộc nhà họ Phương, còn có một số gia tộc nhỏ dưới quyền tương tự như gia tộc Tư Đồ.
Mỗi gia tộc lớn phải có nhiều gia tộc nhỏ bên dưới.
Cho dù cả khi Khải Minh thành lập một tập đoàn mới, thì cũng sẽ có rất nhiều tập đoàn cấp dưới của tập đoàn nhà họ Khải có thể đến, đạo lý này cũng tương tự.
“Ừ, A Hằng đã đóng góp rất nhiều vào việc thành lập gia tộc nhà họ Phương trong hai năm qua, ngay cả những gia tộc nhỏ như chúng ta cũng được hưởng không ít lợi!”
Nhiều người bắt đầu xì xào.
Trưởng tộc nhà họ Phương thở dài, lắc đầu.
“Con gái, sớm muộn gì cũng kết hôn, còn có thể làm gì? Hơn nữa, ngay cả cậu chủ Phương Chính Hoa cũng không phải là đối thủ của gia tộc đó.
Cha mẹ nó đều vì thế mà bị giết chết, huống chỉ là thân nữ nhi!”
Lúc này, bà lão nhà họ Phương dùng gậy đập xuống đất một cách hung hãn, không khí yên tĩnh trở lại.
“A Hằng, tôi nghĩ cậu có chuyện muốn nói, muốn nói gì thì cứ nói…”
Ông lão họ Phương hít một hơi thật sâu.
Tư Đồ Hồng cười nhạt: “Ông chủ, cũng không có gì, chỉ là cậu cả đã qua đời nhiêu năm nay, không phải sao? Trước đây chúng tôi đã nói với cậu ấy về sản xuất công nghiệp.
Có phải nên phân cho chúng tôi một chút, để chúng tôi tư điều hành.
Nhưng cậu chủ nói đợi đến khi Bảo Nhi trường thành đã.
Bây giờ cô ấy cũng đã trưởng thành, he he, dù sao thì cũng phải thực hiện lời hứa năm đó, dù sao Phương Chính Hoa cũng không có người thừa kết! ”
“Hừ, tôi đã biết Tư Đồ Hằng cậu đang suy nghĩ cái gì.
Cậu cả tuy rằng đã qua đỡi nhiều năm, nhưng thù chưa báo, cậu đã muốn chia sản nghiệp?”
Phương Chính Nghiệp tức giận.
“Haha, còn chưa báo sao? Còn không phải không dám báo sao? Hơn nữa sản nghiệp của cậu ấy giao cho anh em nhà các ông, cũng không thấy anh em các ông làm được gì, lại càng làm cho gia tộc nhà họ Phương càng ngày càng lụi bại! Không bằng cho chúng tôi một cơ hội đi!”
“A Hằng nói đúng!”
Nhiều người lên tiếng.
Bảo Nhi với đôi mắt đỏ hoe đi vào, quét mắt nhìn mọi người một cách lạnh lùng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tư Đồ Hằng: “Bác Tư Đồ, bác có thể cho cháu biết ai là kẻ sát hại bố mẹ cháu và ai là kẻ thù của nhà họ Phương không? Mối hận này, cháu sẽ báo!”
Khi ông lão nhà họ Phương nhìn thấy Bảo Nhi xông vào, ông cũng đoán ra Bảo Nhi có thể đã nghe thấy mọi chuyện.
Ngay khi anh em Phương Chính Nghiệp đang chưa biết làm gì, một tiếng ầm vang lên.
Cửa phòng họp trực tiếp bị đạp ra.
Lúc này ông mới thở dài thườn thượt.
Mọi người đều không nói tiếp, ngay cả Tư Đồ Hằng cũng quay đầu sang một bên, coi như không nghe thấy gì.
Còn ông lão nhà họ Phương, hít một hơi thật sâu rồi trừng mắt nhìn Bảo Nhi: “Tạm hoãn cuộc họp đi, Bảo Nhi, con đi với ta!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT