Vương Tiểu Hoa đứng lên, bước tới bắt tay Triệu Hà: “Giám đốc Triệu, ngày hôm qua chúng ta nói chuyện qua điện thoại, vừa rồi gọi điện cho anh cũng không gọi được!”
Vương Tiểu Hoa nói.
Đây là chuyện gì vậy! Sau khi ký hợp đồng, Vương Tiểu Hoa và Khải Minh cũng chuẩn bị rời đi.
“Thực sự xin lỗi anh Vương, vừa rồi tôi gọi điện để xử lý một số việc của con gái tôi lúc đi học.
Tôi vô cùng xin lỗi, vô cùng xin lỗi!”
Giám đốc Triệu nói liên tức, “Nhân tiện, anh Vương, anh nói muốn mua khu văn phòng và các cửa hàng trong sảnh mô hình 4D của trung tâm.
Tôi ở đây đã chuẩn bị xong cho anh!”
Nói xong, giám đốc Triệu lấy tài liệu ra.
“Anh Vương, để tôi giới thiệu sơ qua.
Cửa hàng cộng với khu văn phòng của công ty, do anh trực tiếp mua nên tôi đã giúp anh giảm một số chỉ phí linh tỉnh khác, tổng cộng là 122 tỷ 500 triệu!”
“Được rồi, không vấn đề, chúng ta ngồi xuống nói chuyện!”
Làm sao lại như thế này? Tại sao lại là Vương Tiểu Hoa? Từ bao giờ anh ta có bản lĩnh như thế này? “Anh Triệu, anh không bị tên béo này lừa chứ? Hắn ta? Hắn ta lấy đâu ra 122 tỷ 500 triệu chứ?”
Lý Tường hoài nghi nói.
“Đúng vậy, anh Triệu, chúng tôi thực sự biết anh ta.
Anh ta không bỏ được ra 122 tỷ 500 triệu đâu.
Không đáng để anh mất công làm như thế này!”
Về phần Tần Noãn, cả trái tim như bị xé ra, khó chịu vô cùng.
Vương Tiểu Hoa làm động tác mời.
Về phần Tần Noãn đang đứng bên cạnh, hô hấp của cô ta đột nhiên trở nên gấp gáp.
Thậm chí cô ta cồn cảm thấy rằng cơ thể của cô ta không còn là của mình nữa rồi.
Cô ta nhanh chóng nói phụ họa thêm.
“Haha, tôi nghĩ các bạn nhầm rồi, công ty du lịch Thục Đô Phi Hoa của anh Vương đã có hơn hai trăm dự án du lịch đã sẵn sàng được ký kết và con số này vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Thông tin đầu tư tài chính chúng tôi cũng đã xem rồi, gần 280 tỷ đói! ”
Triệu Hà nhìn bọn họ không khỏi cười khổ.
Bọn họ coi ông là đứa trẻ lên ba à.
Chuyện như thế này còn có thể nhầm được sao? Ha ha.
Sau khi tận mắt chứng kiến Vương Tiểu Hoa ký hợp đồng với Triệu Hà, Triệu Hà còn rất cung kính cúi đầu chào Khải Minh đứng bên cạnh, Tần Noãn càng lúc càng không biết làm gì.
Cô ta chỉ muốn thuê một vị trí, nhưng không có đủ tiền, nhưng Vương Tiểu Hoa đã mua hai nơi một lúc.
Chuyện này từ bao giờ? Tại sao em không biết?”
Tần Noãn đỏ mặt hỏi.
“Hai ngày nữa mới khai trương! Vài ngày nữa sẽ chính thức đi vào vận hành, còn bây giờ vẫn đang trong quá trình chuẩn bị!”
Vương Tiểu Hoa liếc nhìn Tần Noãn, anh ta biết nhưng không nói gì.
“Vậy thì anh … làm thế nào mà anh trở nên giàu có như vậy?”
Tần Noãn nói.
“Chuyện này thì cô không cần biết!”
Vương Tiểu Hoa xoay người rời đi.
Dường như anh ta chưa bao giờ tự hào đến thế.
“Anh!”
Tần Noãn tức giận giậm chân, trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng, trong lòng cô ta như nghẹt thở, làm thế nào cũng không thở ra được.
Làm sao có thể? Làm sao có thể xảy ra chuyện như thế này? Tần Noãn hỏi đi hỏi lại chính mình.
Nói về Khải Minh, sau khi cậu và Vương Tiểu Hoa làm xong các thủ tục khác thì đã đến giờ ăn trưa.
Ăn trưa xong, cả hai cùng nhau trở lại trường.
Hơn nữa, Vương Tiểu Hoa đã mở một công ty du lịch và ký kết hơn hai trăm dự án.
Lý Tường còn không dám ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Hoa.
Nhưng Tần Noãn không cam tâm đuổi theo ra bên ngoài.
“Tiểu Hoa, anh … anh đã thành lập công ty chưa? Cả lớp đã biết chuyện Vương Tiểu Hoa và Khải Minh thành lập công ty cùng nhau.
Việc nhiều dự án du lịch liêc tục hợp tác với công ty của họ cũng được lan truyền nhanh chóng Tóm lại, tiếng vang của chuyện này khá lớn.
Hai người họ quay lại lớp.
“Âm!”
Tiếng vỗ tay vang lên rầm rầm.
“Khải Minh, Tiểu Hoa, hai cậu đi đâu thế?”
Mấy cô gái xinh đẹp vây xung quanh hai người họ, bắt chuyện với Khải Minh và Vương Tiểu Hoa.
Bọn họ còn nháy mắt quyến rũ với Khải Minh.
Trên thực tế, các bạn cùng lớp đều đoán rằng chính Khải Minh đã giúp đỡ Vương Tiểu Hoa, mặc dù trên giấy tờ, công ty là Vương Tiểu Hoa, nhưng nguồn tài chính đều đến từ Khải Minh.
Vì vậy, các cô gái đều nảy sinh cảm xúc khác nhau đối với Khải Minh.
Tất nhiên, địa vị của Vương Tiểu Hoa cũng đang lên.
Rất nhiều cô gái và chàng trai đã đến trò chuyện với Vương Tiểu Hoa.
Còn Từ Dương Dương và Lâm Thắng Nam lại bày ra vẻ mặt không vui vẻ gì.
Dù sao thì bọn họ đều nhắm vào Khải Minh.
Trước đây, sau khi tan học, rất nhiều người tìm Lương Phi nói chuyện, tìm cách tiếp cận anh ta, nhưng bây gið lại không còn một ai.
Từ Thiếu Dương bước tới, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Lương Phi Phàm để anh ta bình tĩnh lại.
Dù sao thì chuyện xấu hổ của Lương Phi trong buổi lễ cảm ơn vẫn chưa qua.
“Xin lỗi, Lương Phi có ở đây không?”
Lúc này, một cô gái đến tìm.
“Sao vậy?”
Từ Dương Dương hỏi.
“Là thế này, trận đấu chiều nay, chủ nhiệm Dương bảo tôi đến gọi Lương Phi qua đó! Đồng thời để Lương Phi biểu diễn mẫu!”
Cô gái kia nói.
“A? Tốt rồi! Anh Phi, anh có nghe nói không, trường học đã tới mời anh rồi!”
Từ Dương Dương vui mừng hét lên.
Lương Phi gật đầu.
Từ Dương Dương vỗ bàn nói: “Buổi chiều, Lương Phi lớp chúng ta sẽ tham gia thi đấu taekwondo.
Mọi người cùng xem đi, cổ vũ Anh Phi đi!”
“Oao, được rồi, chúc mừng anh Phi!“ Các bạn học khác đều phụ họa theo.
Xét cho cùng, Lương Phi không nổi bật được như Khải Minh, nhưng anh ta cũng có sức ảnh hưởng nhất định, hơn nữa mọi người cũng rất muốn xem màn biểu diễn taekwondo của Lương Phi.
Giờ đây, Khải Minh lại tạo dựng được uy tín cao với các bạn trong lớp khiến Từ Thiếu Dương rất căng thẳng.
Từ Thiếu Dương nhìn về phía Lương Phi.
Ngay bây giờ, tất cả đều đồng ý, và sau đó cùng nhau đến trường tập thể dục.
“Anh Khải, chúng ta cũng đi thôi, có mấy lớp đều tham gia!”
“Được!”
Khải Minh cũng muốn đi xem.
Dù sao thì nhỏ đến lớn, ai cũng mang trong mình giấc mộng võ thuật mà.
Mặc dù suy nghĩ của Khải Minh đã phai nhạt rất nhiều khi cậu ấy lớn lên, cậu ấy vẫn thích chiến đấu, đồng thời cậu cũng muốn xem buổi biểu diễn của Lương Phi.
Nói thế nào nhỉ, tuy Lương Phi không vừa mắt Khải Minh, nhưng Khải Minh không có cảm xúc gì đặc biệt với Lương Phi.
Vì vậy, cậu cũng đi xem.
Lúc bọn họ đến sân thể dục, rất nhiều người đã tập trung ở đây.
Và khi Khải Minh bước vào, cậu cũng thấy không chỉ có nhiều thí sinh Taekwondo đến, mà cả Hồ Huệ Mẫn và Thẩm Quân Văn cũng ở đây.
Vì Lương Phi tham gia biểu diễn nên hai lớp của anh ta và Khải Minh được tiến lên đầu quan sát và vẫy cờ với Lương Phi ở cự ly gần.
Dù sao thì những hoạt động như thế này cần một cao thủ biểu diễn để khuấy động bầu không khí.
Lương Phi là Á quân cấp tỉnh.
Điều đáng nói là lúc này Thẩm Quân Văn đang mặc đồng phục taekwondo, khiến người ta vô cùng tò mò.
Về phần Lý Văn Đào, anh ta đứng cạnh Thẩm Quân Văn, cũng mặc đồng phục thi đấu.
Nhưng rõ ràng, một số cô gái trong lớp học của Lý Văn Đào và Thẩm Quân Văn đều giơ bảng tên của Thẩm Quân Văn, lớn giọng cổ vũ Thẩm Quân Văn.
Hiển nhiên, lớp của họ biết rõ sức mạnh của Thẩm Quân Văn.
Lương Phi đang khởi động, mắt anh ta khẽ nheo lại khi nhìn thấy Thẩm Quân Văn.
“Là cậu ta?”
Lương Phi ngạc nhiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT