“Cơ hội gì?”

Tô Tường Vy ngạc nhiên hỏi.

Trong đầu Khải Minh nghĩ đến gã người hướng dẫn viên “ba không”

mà anh gặp hôm nay nói không chừng chính là một cơ hội.

Cái lão này đã gài mình mất 3 triệu, lúc đó Khải Minh định xử ông ta, nhưng Vương Văn gọi nên mới không làm gì tiếp.

Khải Minh cảm thấy gã này hẳn là biết gì đó, nghe ý gã đó, hình như từng tiếp đãi cô gái kia hai lần.

Vì vậy Khải Minh định bắt đầu từ ông ta.

Đương nhiên không khó để tìm ra tung tích của gã đó.

Tầm xế chiều, Khải Minh lái xe, cho người đến tìm nhà của hướng dẫn viên “ba không”

kia.

Hướng dẫn viên “ba không”

vừa đúng đang ở nhà.

Nhìn thấy Khải Minh, ông ta rõ ràng là rất căng thẳng.

Gã trung niên mập mạp nuốt nước miếng, trong lòng càng ngày càng tuyệt vọng.

Ông ta tới bên cười xòa: “Cái đó, khụ khụ.

Tôi không cần 3 triệu đó nữa.

Ngài cũng thấy hoàn cảnh của gia đình tôi rồi đấy, trên có già dưới có trẻ, tôi cũng cuống quá nên mới dùng cách đó kiếm tiền.

Nói thật, 3 triệu lừa của ngài, tôi chưa động vào một xu, toàn bộ sẽ hoàn trả cho ngài! ”

Dấu sao ông ta cũng coi là hàng lão làng trên giang hồ, những chuyện này không cần phải nói, đều biết rõ quy củ.

Khải Minh xoa xoa mũi, cười: “Ông nhầm rồi.

Hôm nay tôi không đến tìm ông đòi tiền.

Trái lại, nếu ông đồng ý nói thêm vài chuyện với tôi, tôi sẽ cho ông thêm một khoản tiền!”



Gã trung niên mạp cười tủm tỉm nói: “Ngài vẫn còn muốn hỏi chuyện cô chủ đó sao? Tôi nói này, ngài tìm cô ấy làm gì thế?”

“Hữừ2”

Không đợi Khải Minh trả lời, vệ sĩ ð bên đã trừng mắt nhìn gã đàn ông béo trung niên.

“Ối ối, tôi biết rồi, không nên hỏi.

không nên hỏi.

Là như này, mặc dù trước đây tôi đã gặp cô ấy một lần, nhưng tôi chỉ biết cô ấy rất giàu có, rất quyền thế.

Tôi thực sự không biết lai lịch của cô ấy ra sao.

Nhưng tôi vẫn biết một chút chuyện, đó là cô ấy trạc tuổi ngài, còn học cùng trường với con trai tôi, con trai tôi biết cô ấy!”

Gã đàn ông trung niên mập mạp nhìn Khải Minh không dễ chọc, cho nên thẳng thắn nói ra.

Lập tức, đứng dậy hét vào nhà: “Thái Sơn, mau ra đây! Lần này không phải tới gây sự với nhà chúng ta đâu!”

“Hả? Vậy thì tốt!”

Sau đó cửa phòng mở ra, Khải Minh nhìn thấy một nhóc mập gần giống với gã béo trung liền, mỡ cửa bước ra.

Cũng buồn cười, nghe thế, chắc trước đây không ít người tìm ông ta gây sự.

Nói cho cùng, thấy người có vẻ từ vùng khác tới nên mới cố tình kiếm chút.

Giờ thì tốt rồi, bọn họ trực tiếp mang theo một nhóm vệ sĩ áo đen tới cửa tìm.

“Hì hì, cậu lớn à, tôi nói này, cậu… cậu thế này là muốn làm gì?”

Người đàn ông trung niên béo mập căng thẳng nói.

“Không làm gì, tới thăm ông một chút!”

Vừa nói, Khải Minh đút một tay vào túi, không đợi người kia nhường, anh đã dẫn người vào nhà, ngồi trên ghế sô pha.

Nhìn cả đám vệ sĩ, ai cũng có vẻ không dễ chọc.

Về phần Khải Minh, anh chỉ ngồi trên ghế sô pha, cầm điều khiển từ xa xem TV, giống như đang ở nhà mình, không nói câu nào.

“Mau nói cho cậu đây biết biết chuyện cô chủ học cùng trường với mày đi!”

Gã béo trung niên nói.

Nhóc mập gật đầu, rất thành thật bắt đầu nói: “Cô ấy, cô ấy ở trong trường chúng tôi rất bí ẩn, lại còn có quyền có thế, học ngay lớp bên cạnh lớp tôi.

Cô ấy cũng sẽ đến hội trường chung, nhưng chưa bao giờ nói chuyện với chúng tôi.

Các bạn trong lớp đều rất sợ cô ấy, không ai dám chủ động nói chuyện với cô ấy, bởi vì xung quanh cô ấy ngày nào cũng có rất nhiều vệ Sĩ cao to lực lưỡng, ngay cả giáo viên cũng phải sợi”

“Hì hì, nhưng có lúc tôi cố tình ngồi ở hàng ghế bên cạnh họ, nghe trộm cô ấy nói chuyện với bạn, phát hiện ra cô ấy và bạn mình của rất thích du ngoạn khắp nơi.

Sau khi nghe lén xong, tôi sẽ bảo ba tôi đến khu thắng cảnh đó chời ”

Nhóc mập cũng là một người khôn ngoan, rõ ràng là cậu ta đã từng làm những việc tương tự ở trường để giúp đỡ ba mình.

Khải Minh nghe xong, anh càng tò mò hơn.

Về phương diện này, cô gái này thực sự rất bí ẩn.

Kết hợp những manh mối có được trước đó, cho Khải Minh cảm giác, đúng như lời đại sư Ngô nói, nhà họ Phương vẫn rất mạnh, nhưng dường như đang che giấu điều gì đó.

Mà bây giờ, nếu như mình hấp tấp đi hỏi, nói không chừng sẽ rút dây động rừng, trái lại phản tác dụng.

“Cô ấy ngày nào cũng đến trường nghe giảng hả?”

Khải Minh nhớ tới và thứ, hỏi.

Nhóc mập lắc đầu: “Cô giáo chưa từng gọi tên cô ấy, cũng không ai biết, nhưng tôi nghe bạn bè gọi cô ấy là Bảo Nhi, nhưng họ cụ thể thì không biết!”

“Được rồi!”

Khải Minh lắc đầu bất lực.

Thành thật mà nói, Khải Minh không sợ thế lực sau lưng cô gái kia.

Tất nhiên, rất may, chỉ cần có thể gặp lại cô ấy là tốt rồi.

Hiện tại, Khải Minh đã có sẵn ý tưởng trong đầu.

“Cậu học lớp nào?”

Khải Minh hỏi nhóc mập.

Sau đó, nhóc mập nói hết tất cả tuổi tác và cùng toàn bộ thông tin ngành học, Cuối cùng, Khải Minh ra hiệu cho tay chân của mình để lại một khoản tiền thường, sau đó rời đi.

Nếu đã không thể rút dây động rừng, Khải Minh nghĩ tốt hơn là đi đường vòng, vào trường rồi tìm cơ hội liên lạc với cô gái tên Bảo Nhi này.

Miễn là không mất dấu cô ta, mình có thể truy ra nguồn gốc của người phụ nữ trên Phương Mộng Hân.

Cứ làm vậy đi! “Cũng không phải ngày nào cũng đến.

Cô ấy và một người bạn của cô ấy cũng khá thường xuyên lên lớp! Ngài muốn tìm cô ấy? Ô, nhưng đừng trách tôi nói lời khó nghe, vô dụng thôi.

Trước đây, cũng có rất nhiều cậu ấm thấy nhà mình có tiền có thế muốn bắt chuyện với cô ấy.

Kết quả cuối cùng, không biết vì sao, tất cả đều sấp mặt! Vì vậy, mọi người thường chủ động tránh cô ấy.

Cô ấy là băng sơn mỹ nhân.”

“Vậy cô ấy tên gì? Có phải họ là Phương không?”

Khải Minh hỏi cuối cùng.

“Cũng không phải ngày nào cũng đến.

Cô ấy và một người bạn của cô ấy cũng khá thường xuyên lên lớp! Ngài muốn tìm cô ấy? Ô, nhưng đừng trách tôi nói lời khó nghe, vô dụng thôi.

Trước đây, cũng có rất nhiều cậu ấm thấy nhà mình có tiền có thế muốn bắt chuyện với cô ấy.

Kết quả cuối cùng, không biết vì sao, tất cả đều sấp mặt! Vì vậy, mọi người thường chủ động tránh cô ấy.

Cô ấy là băng sơn mỹ nhân.”

“Vậy cô ấy tên gì? Có phải họ là Phương không?”

Khải Minh hỏi cuối cùng.

Sau khi trở về, anh lập tức sắp xếp để Chu Minh khai thông quan hệ giữa mình với trường học.

Về điểm này, Chu Minh dĩ nhiên không có vấn đề gì.

Cùng lúc đó.

Hải Phòng.

Hội nghị của đài truyền hình cũng đã kết thúc.

Về phần Khải Lam, ngồi một lúc rồi đi luôn.

Bởi vì Khải Lam bảo mình sau khi tan họp thì đi tìm cô ấy, Tô Bích Diệp đương nhiên không dám lơ là.

Chạng vạng tối, cô bắt taxi đi đến ra cảng.

Khải Lam sắp xếp người bảo mình ở chỗ này chờ.

Dõi mắt nhìn xung quanh, trước mặt là biển cả bao la, không thấy một bóng thuyền.

“Chúng ta ở đây chờ, không biết lần này cậu Dương dùng năng lực gì tiếp đón chúng ta, ha ha ha!”

Mà ngay lúc này, giữa các cô gái nổ ra một cuộc bàn tán vui vẻ.

Tô Bích Diệp nhìn sang một bên.

Nhìn thấy bốn năm cô gái đang đi về phía này.

Trông rất hưng phấn.

“Hửm?”

Mà khi Tô Bích Diệp nhìn thấy một trong số mấy cô gái, Tô Bích Diệp rõ ràng có hơi sửng sốt.

Về phần cô gái, hiển nhiên cũng nhìn thấy Tô Bích Diệp đứng ở cảng, bước chân lập tức dừng lại.

Vẻ mặt có chút đăc sắc…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play