Khải Minh trở về chỗ cũ.

Giờ phút này, một ít thương nhân mời rượu Long Chí Viễn vẫn chưa kết thúc.

Còn Dương Lan Xuyên lại khẽ đối mắt với Khải Minh ngầm ra hiệu.

“Chúng ta đến xem thử bọn họ đang làm gì đi”

Hoàng Vĩnh Hào không phục nói: “Khỏi đợi chị nuôi quay lại.”

Thế nhưng, giờ phút này Khải Minh lại hít sâu một hơi rồi bưng ly rượu lên, đi đến bên cạnh Dương Lan Xuyên.

“Anh, anh làm gì vậy?”

Hoàng Vĩnh Hào nói.

“Cậu đừng có xen vào, tự cậu Khải sẽ có suy nghĩ riêng.”

Mặc dù Lê Tâm cũng kinh ngạc không hiểu tại sao Khải Minh lại cầm ly rượu qua đó, nhưng mà trong lòng anh ta biết rằng cậu sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy.

“Ai dô, cậu Khải cũng đến mời rượu à?”

Một ít thương nhân nhìn thấy Khải Minh bước đến thì lập tức nhường đường.

Vẫn là câu nói kia, cho dù bọn họ dựa vào nhà họ Long nhưng bọn họ cũng không thể chọc vào Khải Minh nổi.

Vì thế, cả đám người lập tức đứng qua một bên.

Khải Minh đi tới trước mặt Dương Lan Xuyên.

Long Chí Viễn cũng bỏ tay vào túi cười lạnh nhìn Khải Minh.

“Lan Xuyên, tôi kính cô một ly.”

Khải Minh nâng ly nói.

Theo lý mà nói, giờ phút này Dương Lan Xuyên phải đứng lên, thế nhưng cô ta vẫn ngồi yên như cũ, lắc lắc ly rượu chát trong tay.

Bỗng nhiên, Dương Lan Xuyên hất ly rượu lên mặt Khải Minh.

Truyện 88 chuyên đi cắp ăn cắp.

Tự đi làm đi, ăn cắp mãi không mệt Tạt lên đầy mặt cậu.

“Hừ, được thôi! Một ly rượu này là tôi trả lại những tổn thương trước kia của anh đối với tôi.”

Dương Lan Xuyên cười lạnh nói: “Ngoài ra, đừng gọi tôi là Lan Xuyên.

Lan Xuyên không phải cái tên anh có thể gọi đâu, xin anh hãy chú ý!”

“Cái gì?”

Cảnh tượng Khải Minh bị tạt rượu khiến rất nhiều thương nhân ngây ngẩn cả người.

Mẹ nó, cũng không phải chỉ đơn giản như bạt tai thôi đâu.

Đám người Lê Tâm lập tức đứng lên: “Làm càn!”

Mắt thấy sắp xảy ra mâu thuẫn, thế nhưng Khải Minh chỉ lau lớp rượu chát trên mặt, ra hiệu đám người Lê Tâm không cần để ý.

“Được, cô Lan Xuyên, bây giờ chắc đã được rồi chứ?”

Khải Minh giơ ly lên.

“Được thôi!”

Dương Lan Xuyên cười nhạt, sau đó nâng ly rượu lên trực tiếp đổ xuống từ trên đầu Khải Minh.

“Một ly này, là sự trả thù của tôi đối với anh.”

Mọi người đều bối rối ngẩn người.

Mãi đến ly thứ ba, Dương Lan Xuyên mới uống vào.

Sau khi Khải Minh trở về, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khổ sở khó tả.

Nói thật, Khải Minh không phải sợ Dương Lan Xuyên, chỉ là trong lúc nhất thời cậu không biết nên dùng cách gì để đối phó với cô ta mà thôi.

Đặc biệt là sau khi Dương Lan Xuyên nói rằng mình vẫn còn là xử nữ.

Haizz, tóm lại bây gið trong lòng Khải Minh vô cùng phức tạp.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Khải Minh lại đi tìm Dương Lan Xuyên.

Dương Lan Xuyên cũng biết Khải Minh sẽ đến tìm mình, vì thế bây giờ đang ở bên ngoài chờ cậu.

“Cô Lan Xuyên, tôi hy vọng cô có thể kêu những người theo dõi Tường Vy rút lui, hôm nay cô cũng đã đạt được mục đích làm nhục tôi rồi.”

Khải Minh nói.

“Ha ha, anh yên tâm đi! Tôi sẽ không làm tổn thương cô ta đâu, dù sao thì người có thù oán với tôi chính là anh, tôi sẽ không dây dưa với cô ta.

Tại sao tôi lại phải gây hại cho cô ta chứ, nhưng mà ngược lại anh cũng phải thành thật làm cho tôi hai chuyện kế tiếp.”

Dương Lan Xuyên nói.

Khải Minh thở dài: “Được, cô nói đi.”

“Hai chuyện này, đối với anh mà nói thì rất đơn giản.

Chuyện thứ nhất, chính là đưa biệt thự Vân Đỉnh của anh cho tôi ở mấy ngày”

“Anh yên tâm đi, tôi sẽ không vơ cét tài sản trong nhà anh đâu, chỉ là mượn dùng mấy ngày mà thôi.

Như vậy không khó chứ?”

Dương Lan Xuyên nói.

“Được.”

Khải Minh gật đầu.

“Còn chuyện cuối cùng cũng rất đơn giản, đó chính là tôi muốn nhờ anh giúp tôi dạy dỗ một người.

Hơn nữa người này là một người vô cùng cặn bã, tôi tin tưởng anh cũng không cảm thấy quá khó khăn đâu”

Dương Lan Xuyên nói.

“Người nào?”

Khải Minh hỏi.

“Ông ta tên là Lý Bảo Minh, là người cùng thôn với ba mẹ tôi.

Trước kia là anh em của ba tôi nhưng mà sau đó thì người này lại mượn gia đình tôi một số tiền đến Hoàn Kim làm ăn.

Sau đó cũng ăn nên làm ra, tuy nhiên lại không hề trả lại tiền.

Anh cũng biết vào năm hai đại học tôi có xin nghỉ về nhà một chuyến, chính là ông ta đã phái người đánh ba tôi, tôi đã nói với anh rồi!”

Khi những lời nói cuối cùng được thốt ra, giọng nói của Dương Lan Xuyên rõ ràng đã nhỏ dần lại.

Dù sao khi nói đến chuyện trước kia của hai người, trong lòng Dương Lan Xuyên cũng có cảm giác rất khó tả.

“Tôi biết, nhưng mà tại sao lại kêu tôi? Bây gið cô hoàn toàn có thể giáo huấn ông ta mà, muốn dạy dỗ thế nào cũng đều được.”

Khải Minh nghi ngờ nói.

“Ha ha, tôi dạy dỗ thì sợ ông ta sẽ thù dai đấy.

Loại chuyện này, tôi không thể dùng người của nhà họ Long được, đương nhiên đây cũng không phải điểm quan trọng.

Chủ yếu là Khải Minh anh nổi tiếng ở Hoàn Kim như vậy, nếu như anh ra tay thì mạnh hơn tôi rất nhiều.”

Dương Lan Xuyên nói.

“Người kia đúng thật rất xấu xa, tôi nhớ trước kia ông ta còn kêu người chặn cô ở trường học, chính là cái người mở quán bar đúng không?”

Khải Minh cũng nhớ lại chuyện lúc trước.

“Chính là ông ta! Thôn của chúng tôi có mấy cô gái bị ông ta hủy diệt cả đời rồi, ban đầu em gái tôi suýt chút nữa cũng vướng phải.

Anh nói xem ông ta có nên chết không?”

“Được, chuyện này tôi sẽ làm giúp cô.

Nhưng mà sau khi làm xong, tôi hy vọng cô đừng nhằm vào bạn bè của tôi nữa.”

“Được, bây giờ tôi sẽ bảo người rút lui.

Dương Lan Xuyên nói xong thì xoay người ngồi vào trong xe, sau đó ra lệnh cho tài xế lái xe chở đi.

“Cậu Khải, cậu nói gì với người phụ nữ kia vậy? Hôm nay cậu nể mặt cô ta quá rồi đấy!”

Lúc này, Bảo Quốc và Hoàng Vĩnh Hào đều chạy tới.

“Đúng vậy đó!”

Bảo Quốc bất bình thay Khải Minh.

“Tôi hiểu ý của cậu! Tôi cũng không sợ cô ấy, chỉ là không muốn ra tay với cô ấy mà thôi.

Hy vọng sau khi cô ấy hết tức giận rồi thì sẽ không gây sự nữa, mọi người cũng sẽ không dính líu gì với nhau.”

Khải Minh nhàn nhạt nói một câu.

“Đúng rồi, đợi một lát nữa tôi trở về thay quần áo thì hai người đưa tôi đến một nơi nhé.

Chuẩn bị đầy đủ người, làm một chuyện giúp tôi!”

Khải Minh nói với Bảo Quốc và Hoàng Vĩnh Hào.

“Không thành vấn đề cậu Khải, chúng tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị ngay!”

Hai người cũng không hỏi chuyện gì, lập tức đi gọi điện thoại.

Còn Khải Minh lại trở về biệt thự Vân Đỉnh thay quần áo.

Sau khi lên xe, Bảo Quốc lái xe đưa Khải Minh và Hoàng Vĩnh Hào đến một quán bar ở Hoàn Kim.

“Cậu Khải, đến đây làm việc hả?”

Ba người đi xuống.

Bảo Quốc hút thuốc cười nói.

“Nghe nói chỗ này không sạch sẽ!”

Khải Minh cười khổ một tiếng.

“Hả? Anh, không phải chứ? Anh đừng nói muốn đến đây khai trai nha?”

Hoàng Vĩnh Hào kinh ngạc.

“Mẹ nó! Hôm nay chúng ta…”

Khải Minh thấp giọng nói mấy câu với Hoàng Vĩnh Hào và Bảo Quốc.

Lúc này, ánh mắt của hai người họ mới sáng lên.

Trong đại sảnh, chọn lấy một chiếc ghế rồi ba người trực tiếp ngồi xuống.

Sau khi Khải Minh ngồi xuống xong, ánh mắt không ngừng quét nhìn xung quanh.

Lúc này mới nhìn thấy bên quần bar bên kia có một người trung niên đầu trọc, xăm hổ báo đầy người đang đứng nói chuyện với mấy người khác.

Đương nhiên Khải Minh biết người đàn ông trung niên này, đó chính là người thiếu nợ ba Dương Lan Xuyên.

Khi đó ông ta đến tìm Dương Lan Xuyên gây phiền phức, mình còn bị ông ta đánh cho một trận nữa mà.

Đương nhiên, nếu như Dương Lan Xuyên không nhắc đến chuyện đó thì cậu cũng đã quên hết rồi.

Lần này cũng chính bởi vì đã đồng ý với Dương Lan Xuyên, hóa giải cuộc mâu thuẫn trước kia chứ nếu không thì cậu cũng sẽ không rảnh lo việc của cô ta.

“Anh ơi, xin hỏi cần gì ạ?”

Lúc này, một cô gái ăn mặc trang điểm lộng lẫy đi đến bên cạnh ghế salon, yếu điệu hỏi Khải Minh.

“Không cần gì cả!”

Khải Minh nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.

“Hả? Anh ơi, ở đây chúng tôi có…”

“Con mẹ nó, không nghe thấy đã nói không cần rồi sao?”

Bảo Quốc đạp lên cạnh góc bàn, trực tiếp đứng lên hét về phía cô gái…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play