Khải Minh kêu hai vợ chồng bác Ngô, cùng với Lý Vân Linh, bốn người cùng nhau lái xe đến thôn Liêu Xá.
Lái xe cũng chỉ hơn hai mươi phút là đã đến khu suối nước nóng.
Điều mà Khải Minh không ngỡ tới là lúc này khu suối nước nóng thật sự lại đông người đến như vậy, không ít xe hơi sang trọng đã đến, càng có rất nhiều người đều ở đây.
Ở cửa ra vào cũng có không ít người bán hàng rong, bán các loại đồ vật.
Giống như ngày hội thường niên vậy.
Thật náo nhiệt! Trong lòng Khải Minh thoáng kinh ngạc.
Đưa mắt nhìn xung quanh, từ cửa ra vào của đến khách sạn của khu đều được trải lên một tấm thảm đỏ.
Các nhân viên công tác ở hai bên vẫn đang bận rộn làm việc.
Nếu như không phải do có xe của Lê Tâm ở đây, Khải Minh còn cho rằng bữa tiệc sinh nhật này không dành cho mình.
“Ôi trời, nhiều người như vậy cơ à, cậu đang đặt khách sạn ở đâu vậy chứ, nhất định là bên trong đã bị người ta bao trọn toàn bộ rồi.
Lý Vân Linh vẫn không hiểu hỏi.
“Đúng vậy đấy Khải Minh, cứ tùy tiện đặt một tiệm cơm ở thị trấn của chúng ta là được rồi, nếu thật sự không được thì bác gái về nhà nấu cho con, ăn ở đây không những đông người mà còn rất đắt tiền nữa.”
Bác Ngô trai lại nói: “Không cần lo lắng, chúng ta cứ vào trong ăn đi.”
Khải Minh cười khổ một tiếng.
Cho tới bây giờ thì Khải Minh không thể giấu diếm được nữa rồi, dù sao bữa tiệc ngày hôm nay cũng là chuẩn bị cho cậu.
Vừa định giải thích một chút cho vợ chồng bác Ngô và Lý Vân Linh.
“Ông nội, bà nội, tại sao ông bà lại tới đây vậy?”
Bỗng nhiên, Ngô Hải và mấy người trẻ tuổi đi tới.
Nhìn thấy hai vợ chồng ông bà, Ngô Hải hỏi.
“Hải này… Tại sao ông bà cậu đến chơi mà cậu không chịu thông báo trước một tiếng vậy, để nói người trong khu thu xếp cho ông bà vào chơi, dù sao chúng ta ở chỗ này cũng chỉ là đợi lãnh đạo đến thôi mà”
“Khụ khụ, đây còn không phải là vì nhờ lãnh đạo nên chúng ta mới tới được đây chơi sao, cũng không phải việc công, làm sao mà cho người của khu sắp xếp cho chúng ta được.”
“Chúng ta tới để tổ chức sinh nhật cho Khải Minh, à đúng rồi, ba mẹ con đâu?”
Bác Ngô trai nói.
“Hả? Tổ chức sinh nhật cho Khải Minh mà tại sao mọi người lại tới đây, ở đây đã bị người ta bao hết rồi.”
Khải Minh lườm Ngô Hải.
Tên Khải Minh này lại tới đây làm càn, ở đây rõ ràng đã bị bao trọn rồi, vậy mà cậu ta còn lôi kéo hai vợ chồng già không biết gì đến đây tổ chức sinh nhật khiến cho Ngô Hải cảm thấy cực kỳ xấu hổ trước mặt đồng nghiệp.
“Ba mẹ, tại sao hai người lại tới đây?”
Cùng lúc đó, mấy người lớn cùng với Ngô Kiên, Ngô Duyên đi về phía này.
Ông cả cực kỳ buồn bực nói.
Chuyện hôm nay là như vầy, đã sớm biết cảnh khu sẽ làm một bữa tiệc lớn, nghe nói là sinh nhất của một ông lớn, mời được mấy người minh tinh cho nên tất cả mọi người đều đến chơi.
Suy cho cùng thì cũng không chỉ là đi chơi, nói không chừng còn có thể mượn cơ hội lần này làm quen mấy ông chủ lớn, mỡ rộng mạng lưới quan hệ của mình.
Vì vậy, hầu như ai cũng mang theo cả nhà mình đến.
“Hừ, còn có thể tới bằng cách nào nữa, là do Khải Minh đưa đến”
Ngay lập tức, Ngô Hải thờ phì phì nói hết tất cả những chuyện vừa rồi cho mọi người.
“Ha ha, thật sự không biết tự lượng sức mình, cũng không nhìn thử xem đây là đâu, hôm nay là ngày mấy, với năng lực của cậu mà cũng muốn vào trong cảnh khu tổ chức sinh nhật sao?”
Lúc này chị dâu hai ôm bả vai nở nụ cười mỉa mai.
Nếu như hôm nay Khải Minh có thể vào được, vậy thì không lẽ bọn họ còn mạnh hơn so với con gái của mình hay sao, điều này làm sao có thể haha.
“Mà… Khải Minh này, vốn dĩ còn cho rằng cậu sẽ tùy tiện tìm một nhà hàng trong thị trấn, ai mà ngờ cậu lại tới thôn Liêu Xá chứ, nếu sớm một chút thì chúng ta sẽ đưa hai cụ tới để cậu khoe khoang.”
Chị dâu ba cũng nói.
“Được rồi được rồi, mấy đứa đừng nói nữa, hôm nay là sinh nhất của Khải Minh, thằng bé nói muốn mời chúng ta ăn cơm, ba thấy mấy đứa cũng không có việc gì, một lát nữa Khải Minh tìm được nhà hàng tốt rồi thì chúng ta cùng đi chúc mừng sinh nhật cho Khải Minh nhé.”
Bác trai Ngô nói.
“Hả? Ba à, tụi con cũng không rãnh rỗi, vừa rồi có mấy người chiến hữu của ba quay lại, bọn con đã hẹn ăn cơm rồi, bằng không thì ba đi với tụi con đi ba”
Chị dâu cả nói.
Lại nhìn về phía Ngô Hải nói: “Hải, Kiên, hai đứa mau đi nhanh lên, đừng ở đây lãng phí thời gian, đợi tí nữa nếu lãnh đạo của các con có tới thì nhớ phải biết quan sát và linh hoạt một chút đấy.
Ngô Hải và mấy người khác đều rất nghiêm túc gật đầu, chuyện này quả thật rất đáng để cho bọn họ coi trọng.
Bọn họ lập tức liếc Khải Minh một cái rồi sau đó giải tán.
Còn Ngô Duyên ấy hả, vẫn luôn bí mật ở phía sau quan sát Khải Minh.
Ban nấy, bác gái, dì ba còn có mẹ nhiều lần giễu cợt coi thường Khải Minh.
Nếu là trước kia, chắc chắn Khải Minh sẽ xấu hồ cúi đầu xuống.
Nhưng kể từ khi biết Khải Minh có chút quan hệ với cảnh khu thì Ngô Duyên phát hiện cả quá trình Khải Minh chỉ mỉm cười đối mặt với mọi chuyện.
Dường như tất cả những lời châm chọc đó chỉ là gió thoảng mây bay.
Tại sao cậu lại tự tin như vậy? Sự tự tin này đến từ đâu? Chẳng lẽ, Khải Minh thật sự rất mạnh sao? Chính cái cảm giác không nói nên lời này khiến cho Ngô Duyên vẫn luôn lo sợ bất an, bây giờ cô ta rất sợ hãi khi nghe được bất kỳ tin tốt nào của Khải Minh, cho nên chuyện hôm đó, căn bản là cô ta không nói với ba mẹ.
Cho tới bây giờ Khải Minh đã đến, hơn nữa còn tuyên bố muốn vào trong ăn cơm, Ngô Duyên thật sự rất lo lắng.
“Ông Ngô? Thật sự là ông.”
Lúc này, một giọng nói già nua có lực vang lên.
Khải Minh ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một ông cụ mang theo một nhà bốn người đi về phía bên này.
“Ông Vương, không ngờ lại có thể gặp được ông ở chỗ này luôn đấy”
Bác Ngô trai cũng rất hưng phấn nói.
Một nhà bốn người sau lưng ông Vương cũng bước lên chào hỏi.
Khi Khải Minh nhìn thấy cặp vợ chồng trung niên phía sau, cậu không khỏi sững sờ vài giây.
Không ngờ lại là Hạ Thảo và Hạ Linh.
“Hai ngày trước để hai đứa trẻ đi xem mắt, cũng không biết kết quả thế nào, hỏi đứa nhỏ Hạ Thảo này mà nó lại không chịu nói, tôi còn định hỏi thăm một chút đây này, đã xảy ra chuyện gì với Khải Minh vậy? Có phải không thích con gái của nhà tôi hay không?”
“Ba, đừng trách Khải Minh, có thể là do cậu ta cảm thấy bản thân mình kém cỏi, không xứng với con gái nhà chúng ta, cho nên đã biết khó mà lui, đừng làm khó dễ người ta.”
Lúc này mẹ Hạ Thảo mới đứng ra nói chuyện.
Không nghĩ tới ông cụ vừa thấy mặt thì đã nói về chuyện đi xem mắt của con gái mình.
Chuyện này còn có thể dùng để trò chuyện được hay sao? Bà ấy khẳng định là một vạn lần sẽ không đồng ý, thật sự cho rằng con gái của mình không thể gả ra ngoài được hay sao? “Khụ khụ, ông Vương, đây là Khải Minh, tôi vẫn luôn buồn bực không biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì.”
Bác trai Ngô chỉ vào Khải Minh nói.
“Cái gì? Là cậu ta?”
Mẹ của Hạ Thảo lập tức cảm thấy xấu hổ không nói nên lời.
Chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Khải Minh.
Còn Hạ Linh thì vừa mừng vừa sợ đi đến trước mặt Khải Minh.
“Khải Minh, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Khải Minh cười nhạt một tiếng.
Hạ Thảo nhìn thấy cảnh này, còn có chút xấu hổ, hình như Khải Minh đối với em gái tốt hơn so với cô ta.
“Ba mẹ, hai người mau xem đi, đây không phải là Khải Minh hay sao?”
Lúc này, ðở phía bên kia có một nữ sinh vừa đi về bên này vừa chỉ vào Khải Minh nói.
“Hừ, là cậu ta thì sao, đoán chừng là muốn đến mỡ mang tầm mắt thôi.”
Người đàn ông trung niên nghe xong lạnh giọng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT