Khải Minh bước qua rồi lần lượt chào hỏi từng người.
Đó cũng là lúc cậu nhìn thấy Dương Lan Xuyên.
Khải Minh không kìm được cảm giác xấu hổ.
Hồi cấp hai, Dương Lan Xuyên từng… có thể nói Dương Lan Xuyên từng có một mối quan hệ đặc biệt với Khải Minh, mối quan hệ này chẳng khác yêu nhau là mấy.
Cực kỳ mờ ám.
Cũng vì Dương Lan Xuyên mà Khải Minh bị “đại ca học đường”
Lưu Dương theo dõi.
Lưu Dương thích Dương Lan Xuyên, nên anh ấy thấy mình cần phải “xử”
Khải Minh.
Chuyện này sau đó ầm ï đến mức ai cũng biết, Dương Lan Xuyên thì quay sang yêu Lưu Dương.
Ban nãy, lúc đang ở trên đường Khải Minh cũng đang nghĩ, không biết Dương Lan Xuyên có đến không? Nếu gặp phải cô ta thì chuyện còn xấu hổ hơn nữa.
Cậu hận cô ta, rất hận.
Cậu và Lý Thế Nam toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô ta, để rồi cô ta bỏ cậu theo kẻ thù một mất một còn của cậu.
Cũng vì cô ta mà Lý Thế Nam phải bỏ học.
Mối quan hệ này thật sự rất phức tạp.
Khải Minh cũng không biết mình nên dùng thái độ gì đề đối mặt với cô ta nữa.
Trước khi xảy ra chuyện, hai người cũng có thể coi là thân thiết.
Sau khi xảy ra chuyện thì hai người có từ mặt nhau cũng chẳng ai thấy lạ.
Trả thù cô ta ư? Nếu suy nghĩ kĩ lại thì cô ta quen ai là chuyện của cô ta, đó là lựa chọn của cô ta, cậu làm gì có quyền ý kiến? Nếu cậu muốn tính toán thì phải đi tìm Lưu Dương mới đúng.
Khải Minh vẫn muốn tiếp tục làm lơ.
“Hehe, Khải Minh vô tình thật đó, còn chẳng chịu lại đây chào cậu một cái luôn cơ.
Nhưng mà Dương Lan Xuyên à, cậu có thấy Khải Minh có khí chất hơn trước rất nhiều không? Gu ăn mặc cũng tốt hơn trước nhiều.
Lại còn đẹp trai nữa”
Một cô gái cười trộm mà nói với Dương Lan Xuyên.
Dương Lan Xuyên vén mấy sợi tóc lòa xòa lên, cô ta nghe người khác khen Khải Minh thì thấy không thoải mái lắm.
Dương Lan Xuyên thấy cô bạn kia như đang vả vào mặt mình vậy.
Khải Minh từng bị cô ta vứt bỏ, giờ trông Khải Minh ngon nghẻ hơn nhiều thì đương nhiên cô ta sẽ thấy không thoải mái.
“Ừ ừ, cũng đẹp.”
Dương Lan Xuyên chỉ đáp lại một cách hời hợt.
“Ôi, chủ nhiệm Vương và thầy Thông tới kìa.
Bỗng có người cất tiếng hô.
Một chiếc xe đỗ trước mặt họ, từ phía đằng sau, một người đàn ông sáu mươi tuổi bước xuống.
Ông chính là chủ nhiệm của bọn họ lúc trước, thầy Vương Trường Quý.
Tài xế là một người đàn ông tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, là một thầy giáo thành thục, điển trai, có khí chất của người trẻ tuổi.
Người này chính là giáo viên tiếng Anh lúc trước của bọn họ, Dương Đắc Thông.
Hồi ấy Dương Đắc Thông mới hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đã ra dạy lớp bọn họ.
Bởi vì vừa trẻ vừa đẹp, thầy đã nhanh chóng thân thiết với đám học sinh.
Khải Minh chỉ nhìn thoáng qua Dương Đắc Thông, cậu không định lại chào hỏi gì thầy.
Cậu chỉ đến vì thầy Quý.
Khải Minh chậm rãi chạy qua, đỡ ông xuống xe.
“Khải Minh, là em đấy à? Đứa nhóc này, sao mấy năm nay thầy không nghe được tin tức gì từ em?”
Thầy Quý thấy Khải Minh thì vừa mừng vừa lo, ông hào hứng bắt lấy cánh tay Khải Minh.
Tính ra hồi trước thầy đã giúp đỡ cậu và Lý Thế Nam rất nhiều.
Ơn này của thầy, Khải Minh vẫn chưa bao giờ quên.
Cậu thuận theo mà đáp lại những câu thầy Quý hỏi.
“Haha, Khải Minh à, sao em lại tới đây? Hiện giờ em đang làm gì đấy? Nhìn cũng này nọ phết nhỉ?”
Mà Dương Đắc Thông sau khi xa cách sáu năm thì giờ chỉ lạnh nhạt liếc Khải Minh.
Thoạt nhìn thầy ta có vẻ rất khinh thường cậu.
Chuyện là thế này, Lý Thế Nam chống đối thầy quá sức tường tượng, thế là ông thầy ghét Lý Thế Nam rồi ghét luôn Khải Minh.
Dù Khải Minh chưa làm gì thầy, nhưng chắc là “bạn của địch”
thì sẽ bị coi là địch luôn.
Ai mượn Lý Thế Nam thân với Khải Minh quá làm gì.
Thế nên, sau đó, Dương Đắc Thông cố tình làm khó dễ Khải Minh và Lý Thế Nam, mà hai thằng nhóc nghèo nổi tiếng trong trường nào làm gì được thầy giáo? Đây cũng là lý do Khải Minh chỉ liếc mắt nhìn thầy chứ chẳng nói gì.
Lúc này thầy Quý mới cất lời: “Khải Minh à, em cũng lớn rồi, có thể uống rượu được rồi.
Hôm nay có dịp thì phải uống với thầy đấy nhé.”
“Thầy Quý à, khoan đã…”
Khải Minh chỉ muốn hàn huyên thôi.
“Ôi chao, hôm nay đông đủ quá nhỉ? Cảm ơn mọi người đã nể mặt Trần Bảo Đạt tôi nhé.
Nào, vào trong rồi nói chuyện”
Trần Bảo Đạt nói xong thì vừa lúc thấy Vương Trường Quý và Dương Đắc Thông.
Anh ta bước tới, cười nói: “Chào thầy Quý, chào thầy Thông.
Hai người vào trong ngồi nào.
Cậu cũng tới à? Chà, cùng vào bên trong ngồi đi”
Trần Bảo Đạt thấy Khải Minh thì có vẻ hơi bất ngờ, nhưng rồi anh ta cũng chào cậu một cái cho qua chuyện.
“Lan Xuyên ơi, lại đây nào.
Cậu không thấy mấy thầy tới à?”
Bấy giờ, Trần Bảo Đạt mới hỏi đến Dương Lan Xuyên.
Dương Lan Xuyên vừa bước lại thì đã được Trần Bảo Đạt khoác tay.
Mấy đứa bạn cùng lớp còn đang mù mðỡ thì giờ đã hiểu.
Ôi chao, hóa ra hiện giờ Dương Lan Xuyên đang quen Trần Bảo Đạt? Khải Minh cũng chưa tính đến trường hợp này.
Cậu mà còn ở lại thì có vẻ hơi gượng gạo quá, nhưng mà thầy Quý đang nắm lấy tay cậu nên giờ cậu cũng không thể bỏ về được.
“Hay là đi chào thầy một tiếng rồi về nhỉ?”
Khải Minh nghĩ thầm.
Sau khi mọi người vào hết rồi thì họ nói với nhau đủ thứ chuyện.
Đại khái là kể về cuộc sống hiện giờ của mỗi người.
Trong cái đám này, người đang có đời sống khá giả nhất đương nhiên là Trần Bảo Đạt.
Anh ta bỏ học đi làm từ sớm, đi nghiên cứu xe hơi với một ông chú nào đấy.
Hiện giờ, anh ta dựa vào tài chính của gia đình mà mua hai chiếc siêu xe, thành lập một công ty quy mô nhỏ.
Công ty này rất có tiếng trong vùng, bảo sao Dương Lan Xuyên lại chịu quen Trần Bảo Đạt.
“Chậc chậc, Dương Lan Xuyên mà ở với Trần Bảo Đạt chắc là sướng lắm ha, tương lai cậu sẽ thành Phu nhân Chủ tịch đó.”
“Đúng rồi đó, Dương Lan Xuyên xinh như thế, đương nhiên là sẽ được sống một đời sung sướng rồi.”
Đám bạn học lần lượt xuýt xoa, có vẻ họ rất ghen tị với Dương Lan Xuyên.
“À mà hiện giờ cậu đang làm việc ở đâu?”
Trần Bảo Đạt quay qua hỏi Khải Minh.
Hồi cấp hai, hai người cũng chẳng giao du gì nhiều, nhưng mà chuyện của Khải Minh và Dương Lan Xuyên thì Trần Bảo Đạt cũng có biết.
Trần Bảo Đạt có thể coi là đang ghen với bạn trai cũ của Dương Lan Xuyên, chủ yếu cũng là vì hiện giờ Khải Minh ăn mặc tốt quá, tốt hơn cả anh ta nên anh ta mới thử hỏi dò.
Thầy Quý cũng nhìn về phía Khải Minh.
“Hiện giờ tôi đang làm buôn bán nhỏ.”
Khải Minh đáp.
“Phụt!”
“Ha ha ha, ôi trời ơi, Khải Minh à, cậu buôn bán á?”
Một đám con gái trong lớp phá lên cười.
“Cậu buôn bán gì thế? Đừng có nói là cậu bán tất ở chợ đêm nhá? Há há.”
“Haha, ôi, người ta làm kinh doanh, em cũng học đòi đi buôn bán hả? Khải Minh à, em phải tự hiểu đi, đi kiếm chỗ tử tế mà làm việc”
Người nói câu đó là Dương Đắc Thông, thầy nói xong câu đó thì lại tiếp tục: “Không phải thầy khinh em và cậu Lý Thế Nam kia.
Thầy biết điểm của hai em rất tốt, nhưng ra xã hội thì điểm cao cũng chẳng để làm gì.
Hai đứa không có quan hệ, nhà cũng chẳng khá giả.
Nghe nói người anh em Lý Thế Nam của em còn đang đi sửa xe đúng không? Trời đất, làm mấy cái đấy thì làm gì có tương lai?”
Dương Đắc Thông cười khinh khỉnh.
“Không phải đâu thầy, em nghe người ta nói giờ cậu ta làm lớn lắm, cậu ta lại còn vừa mở công ty nữa.”
“Đúng đó thầy, em nghe bảo cậu ta còn ôm mộng phát triển nó thành một rập đoàn lớn nữa cơ.”
Coi như đám bạn này còn có tình người.
Dương Đắc Thông nghe thế thì trong lòng không thoải mái lắm, nhưng thầy vẫn mạnh miệng: “Thế thì sao chứ? Không được bao lâu lại phá sản rồi cun cút quay về sửa xe ấy mà”
“Được rồi, được rồi mà.
À mà Trần Bảo Đạt à, em không nói với Lý Thế Nam là hôm nay có họp lớp hả?”
Thầy Quý thấy bầu không khí đang cực kỳ xấu hổ nên vội đổi chủ đề.
“Không thầy ơi, em không còn giữ liên lạc với cậu ấy”
Trần Bảo Đạt thả ly trà xuống rồi lạnh lùng cười.
“Thật ra mình có giữ liên lạc với cậu ấy, nhưng mà hôm nay không chỉ có Trần Bảo Đạt đón sinh nhật, mà còn một người bạn khác nữa”
Bấy giờ, một bạn nữ bỗng cất lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT