*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Phó giám đốc Tống, cô đừng vậy nói vậy chứ, khó khăn lắm phó giám đốc Linh người ta mới hào hứng được một lúc, cô đừng đả kích cô ấy.
Lượng chỉ tiêu cao như vậy, dù là chủ tịch ngân hàng cũng chưa chắc có thể hoàn thành đâu, nói gì đến phó giám đốc Linh!”
Một người phụ nữ có quan hệ tốt với Tống Yến chen vào châm chọc.
Tống Yến cũng nói với vẻ đắc ý: “Ừ nhỉ, ta nói chứ phó giám đốc Linh không thể nào có bản lĩnh đến vậy được!”
Linh Phượng chỉ cười cười, không nói gì.
Ngay lúc đó, chợt có vài tiếng chào vang lên liên “Chào chủ tịch!”
“Chào chủ tịch!”
Thấy một người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi mà vội vàng đi vào văn phòng, đám nhân viên rối rít đứng dậy chào.
“Chủ tịch Chu, có chuyện gì thế? Nhìn ông đổ mồ hôi kìa!”
Được nhờ vào chồng mình mà Tống Yến xem như khá được chủ tịch ngân hàng nề trọng.
Nhưng không ngờ chủ tịch Chu xưa giờ luôn khách sáo với bà ta nay lại đi lướt qua bà ta, giống như không nghe thấy bà ta đang nói gì vậy, đi thẳng đến trước mặt Linh Phượng.
“Cô Linh, lần này cô đã mang về một lợi nhuận cực lớn cho ngân hàng chúng ta rồi, tôi không biết nên cảm ơn cô thế nào mới tốt đây!”
Chủ tịch Chu vô cùng kích động.
“Chủ tịch Chu, có chuyện gì vậy?”
Linh Phượng đã nghĩ tới điều gì nhưng vẫn mở miệng hỏi.
“Ha ha, tập đoàn thương mại Hoàn Kim, không, phải là tập đoàn thương mại Mộng Thiên mới đúng, tôi nằm mơ cũng muốn lôi kéo họ hợp tác với chúng ta nhưng với địa vị của tôi thì không thể, dù là một công ty con của họ cũng không cách nào bàn chuyện hợp tác được!”
“Ấy thế mà, cô lại giành được hợp đồng hợp tác từ hơn ba mươi công ty con trực thuộc tập đoàn và hơn sáu mươi công ty do họ đầu tư, con số này còn đang tăng trường, tôi… tôi không biết nên làm gì mới phải?”
Đến cả chủ tịch Chu cũng phấn khích đến mức tưởng mình đang nằm mơ nữa chứ nói gì đến Linh Phượng, lúc này bà ta cũng vô cùng khiếp sợ.
Bà ta cho rằng Khải Minh chỉ có khả năng gây ảnh hưởng cho một hai công ty thôi, nhưng hơn ba mươi công ty chi nhánh, lại thêm hơn sáu mươi công ty được họ đầu tư ư? Trời đất ơi! Giờ thì, có lẽ bà ta không phải chỉ được thăng chức lên chức giám đốc chứ nhỉ? “Ha ha, hôm nay tôi đến đây vì muốn thông báo cho cô một tin vui, ngày mai chúng ta sẽ chính thức ký hợp đồng với họ nên cô cần cùng đi với tôi.
tưởng tôi!”
Linh Phượng kích động đến mức sắp bật khóc.
Chủ tịch Chu đã đi rồi mà Linh Phượng thậm chí còn không biết mình nên làm những gì.
“Choangl”
Ngay lúc đó, Tống Yến không cầm chắc chiếc cốc, tuột tay làm nó rơi thẳng xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Tống Yên sững người ra, thì thào một cách khó tin: “Sao có thể? Chuyện này sao có thể?”
Bạn thử nghĩ đi, giả sử bạn có một đối thủ phải dốc sức cạnh tranh, vốn dĩ bạn đã có rất nhiều ưu thế, sắp thắng được đối thủ, không ngờ đến một ngày người ta chẳng những được thăng chức mà còn thăng chức như tên lửa, nháy mắt đã có địa vị hơn xa bạn, bạn sẽ có cảm giác gì! “Chúc mừng giám đốc Linh… À không, chúc mừng chủ tịch Linh!”
Trong văn phòng toàn là những tiếng vỗ tay vang dội.
Thấy Tống Yến hoảng hốt đến vậy, Linh Phượng nở nụ cười đầy đắc ý, sau đó lập tức gọi cho một số điện thoại: “Khải Minh, chuyện này thật sự rất cám ơn cháu, anh bạn họ Kim kia của cháu đúng là có mặt mũi quái Bây giờ dì đã lên chức phó chủ tịch ngân hàng rồi.
Khải Minh, khi nào cháu có thời gian thì dì và Từ Linh mời cậu một bữa cơm nhé! Nhất định cháu phải tới đấy nhé Khải Minh!”
Linh Phượng nói rất lớn tiếng, muốn cho người nào đó nghe được.
“Vâng ạ, dì Linh!”
Ö đầu dây bên kia, Khải Minh gật đầu.
Sau khi nói thêm mấy câu, Linh Phượng cúp điện thoại.
“Cô… Cô gọi điện cho ai thế? Cô nói ai giúp cô vậy?”
Sắc mặt Tống Yến thật tái nhợt.
“Khải Minh đấy, cô rõ hơn tôi mà.
Mọi người biết Khải Minh là ai không? Chính là cậu thanh niên một hơi rút ra hai tỷ mốt tiền mặt mà chúng ta bàn tán vào hôm qua đấy, chính là cậu ta, bây giờ cậu ta là bạn tốt của con gái tôi, cậu ta tốt với con gái tôi lắm!”
Nhân viên trong văn phòng đều biết đến Khải Minh nên Linh Phượng nói mà không cần phải dè chừng.
“Tuyệt vậy! Có đứa con rể nở mặt nở mày quá trời!”
Mọi người hâm mộ không thôi.
“Cô… Cô nói dối, Khải Minh làm gì có bản lĩnh như vậy chứ? Cô đang nói dối!”
Tống Yến hét lên.
Những lời mà nói Linh Phương đã nói như một chiếc gai nhọn đâm vào lòng bà ta.
“Ha ha, cứ xem như tôi nói dối đi, được rồi được rồi, tôi nói dối là được chứ gì!”
Linh Phượng vui vẻ cười.
Tống Yến cứng họng, vô cùng khó chịu.
Cùng là bốn mươi tuổi nhưng thanh danh lợi lộc đều bị đối thủ cạnh tranh cướp đi hết, hơn nữa tất cả những thanh danh lợi lộc ấy đều do một kẻ bị mình xem là chó nhà có tang là Khải Minh cho.
Nỗi hối hận, buồn phiền, ghen tị trộn lẫn vào nhau, Tống Yến bất ngờ bật khóc! Quay trở lại với Khải Minh, lúc này cậu đã về khách sạn, nhận được một cú điện thoại từ Lê Tâm.
“Cậu Khải, có hai chuyện tôi muốn thông báo cho cậu!”
Lê Tâm nói.
“Tổng giám đốc Lê nói đi!”
“Chuyện thứ nhất là về tiến độ điều tra miếng ngọc bội của cậu.
Ông Hứa đã tìm ra được chút manh mối, tôi có nhờ thêm các đại sư khắp nơi xác nhận giúp ông ấy, tin rằng khoảng một hai ngày tới sẽ có kết quả.
Trước mắt chỉ dự đoán được rằng nguồn gốc nguyên liệu làm ngọc bội nằm ở phía Tây Nam!”
“Phía Tây Nam… Được, vậy thì chờ kết quả cuối cùng đi, còn chuyện thứ hai?”
Khải Minh nghe việc điều tra đã có manh mối thì rất hào hứng.
“Chuyện thứ hai là tôi muốn hỏi xem tối nay cậu có bận gì không.
Ha ha, lãnh đạo rất quan tâm đến việc chúng ta đầu tư vào huyện Bình An và sự phát triển quy mô lớn ở thành phố Hoàn Kim, chiều hôm nay họ sẽ tới để thị sát tình hình.
Đến tối tôi sẽ tổ chức tiệc rượu, nếu cậu đến thì sẽ thể hiện một sự tôn trọng rất lớn đối với các nhà lãnh đạo đấy!”
“Chà, có ai tới thế? Tối tôi rảnh!”
Khải Minh nói.
“Cục trưởng Hoàng Vũ Dũng, chủ tịch, phó chủ tịch thành phố Hoàn Kim, còn có các nhân vật lớn của huyện Bình An nữa, đông lắm!”
“Vậy được, đến tối tôi qua sớm nhé!”
Khải Minh đồng ý lời mời.
Cậu xem đồng hồ, thấy đã sắp bốn giờ, bèn chuẩn bị sớm để đến điểm hẹn.
Nhưng ngay lúc đó, Khải Minh lại sực nhớ ra mình cũng có hẹn ăn tối với Lý Thế Nam vào tối nay.
Khải Minh không đi được nên gọi điện thoại báo cho Lý Thế Nam một tiếng, nhưng gọi kiểu gì cũng không có ai nghe máy.
Sao vậy nhỉ? Khải Minh gọi cho Tô Minh, bấm nút gọi lần thứ hai thì Tô Minh mới bắt máy, nhưng khi nghe một lát thì Khải Minh cảm giác có gì đó kì lạ, bởi vì bên phía Lý Thế Nam rất ầm ï, giống như có người đang mắng chửi vậy, thỉnh thoảng còn có tiếng Lý Thế Nam chửi thề nữa.
Khi Tô Minh lên tiếng, Khải Minh cũng thấy anh ta đang rất sốt ruột.
“Khải Minh!”
“Tô Minh, sao vậy? Bên kia có chuyện gì à?”
Tô Minh ngập ngừng một lúc rồi nói: “Lý Thế Nam… có mấy người tới đập phá cửa hàng chúng tôi, Lý Thế Nam và bọn chúng sắp đánh nhau to rồi, bây giờ đám người này còn đang ở trong cửa hàng đây!”
“Hả?”
Khải Minh đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, vôi vàng nói: “Chờ môt lát, tôi qua đó ngay đây!”