“Hừm, chẳng trách hôm nay Tô Tường Vy dám không nghe lời tôi, hóa ra, là cô ta đi gặp bạn trai! Thật là tức chết mà!”
Lưu Khả trợn mắt nhìn Khải Minh đang nói chuyện với Tô Tường Vy.
“Lưu Khả, làm sao thế?”
Người đàn ông hai tay đút túi dựa vào xe, cùng nhìn 587 Minh nở nụ cười thù địch.
“Còn không phải do Tô Tường Vy sao, vốn dĩ là, hôm nay học sinh đều được nghỉ, bọn em phải ở lại trường làm bài tập, nhưng em bận đi dạo phố rồi, nên muốn nhờ cô ấy giúp, kết quả là, bạn trai người ta đến, nên kiên quyết từ chối!”
“Ai không biết còn tưởng cô ta tìm được người bạn trai lợi hại thế nào, chỉ là một thằng ranh!”
Lưu Khả đem câu chuyện hồi nãy kể lại.
Cô ta nhìn thấy Khải Minh mặc áo phông trắng, quần thể thao và giày thể thao, vừa nhìn đã biết là dạng quê mùa đó rồi.
Vì thế, nói năng cũng không hề khách khí.
“Đúng vậy, được bình chọn là giáo viên nào đẹp nhất thì cũng để làm gì, vẫn là bạn trai của cô tuyệt vời, lái chiếc BMW 5-Series, quá ngầu!”
“Đương nhiên, vừa hay tôi và bạn trai tôi đi dạo phố, hay là, ngồi xe của bạn trai tôi đi, chở cậu cùng đi chơi, dù sao sau này chúng ta cũng là mối quan hệ đồng nghiệp thân thiết với nhau!”
Lưu Khả cười nói.
Cô ta muốn dùng cách này cô lập Tô Tường Vy.
“Quá tốt quá tốt!”
Đám nữ sinh cười nói bước lên xe rồi đi mất.
Khải Minh thật muốn đi qua đó phỉ nhổ Lưu Khả.
Chung quy nhìn thấy Tô Tường Vy bị bắt nạt như thế, Khải Minh không nhịn được cơn tức này.
Nhưng mà, Tô Tường Vy đã kéo cánh tay của Khải Minh, không để Khải Minh kích động.
“Mẹ nó! Có tiền thì được khinh người như thế!?”
Khải Minh nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, mắng một ˆ^ cau.
Sau đó cùng Tô Tường Vy lên chiếc SUV của mình đang đỗ bên đường, rời đi.
Bây giờ đã gần mười một giờ rồi.
Khải Minh cùng Tô Tường Vy vào một nhà hàng.
“Khải Minh, cậu nói tìm tôi có chuyện gấp, là chuyện gì vậy?”
Sau khi ngồi xuống, Tô Tường Vy tò mò hỏi.
“Tường Vi, cô có quen người phụ nữ tên Mộng Hân không?”
Khải Minh không vòng vo, chuyện này không chỉ liên quan đến thân thế của Tô Tường Vy, mà còn liên quan đến bản thân anh.
Nếu Mộng Hân đó thực sự từng là người phụ nữ của ba cậu.
Vậy há chẳng phải bản thân tự dưng có thêm một người em gái sao! Mà cảm giác này khiến Khải Minh cảm thấy quá kì rồi.
Cho nên bây giờ, cậu phải hỏi cho rõ ràng.
Về phần Tô Tường Vy, nghe thấy hai chữ này, cả người đột nhiên sững lại, sau đó mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía Khải Minh.
“Sao… sao cậu biết bà ấy?”
Tô Tường Vy kinh ngạc hỏi.
Khải Minh vừa nghe, thật sự có liên quan Vội vàng nói: “Bà ấy là gì của cô?”
Tô Tường Vy lắc đầu cô đơn: “Tôi cũng không biết bà ta là gì của tôi, chỉ biết là bà ấy đã bỏ rơi tôi, rất có khả năng là mẹ ruột của tôi, sau này tôi hỏi viện trưởng cô nhỉ viện, ông ấy nói cho tôi biết!”
“Bởi vì tôi được tìm thấy ở trước cửa cô nhỉ viện, trên người tôi có đeo một miếng ngọc, trên mặt ngọc có khắc tên của Mộng Hân!”
Tô Tường Vy nhìn về phía Khải Minh: “Chuyện này tôi chưa nói với ai, làm sao cậu biết được thế? Là Hổ lớn, Hổ bé nói sao?”
Khải Minh suy nghĩ một lúc.
Tạm thời vẫn chưa định nói sự thật cho Tô Tường Vy.
Chủ yếu là vì Khải Minh không biết nên nói chuyện này như thế nào.
Đành thuận miệng nói: “Ừm ừm, hình như là nghe bọn nó vô tình nhắc đến, Tường Vy, cô không muốn tìm mẹ ruột của cô sao? Hoặc là người phụ nữ tên Mộng Hân này?”
Khải Minh chuyển chủ đề.
“Tôi đương nhiên là muốn tìm bà ấy, nhưng mà, tôi làm gì có khả năng tìm được!”
Tô Tường Vy nói: “Đây là lý do tại sao tôi không nói chuyện này với cậu, cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi không muốn lại để cậu giúp tôi chuyện này nữa, tôi thật không biết làm thế nào để báo đáp cậu!”
“Có gì đâu chứ, nếu cô muốn tìm thì cứ yên tâm, tôi sẽ giúp cô!”
Khải Minh mỉm cười vỗ vỗ vai Tô Tường Vy.
“Vâng, vâng”
Tô Tường Vy gật mạnh đầu.
Sau đó, từ trên người mình, lấy ra một cái túi đỏ đựng miếng ngọc.
“Khải Minh cậu xem, đây là dây chuyền ngày đó!”
Tô Tường Vy đưa miếng ngọc cho Khải Minh.
Khải Minh nhìn nó, nhưng đó không phải là miếng ngọc như trong hình mà ba gửi cho anh.
“Tường Vy, tôi có thể cầm miếng ngọc này trước không, tôi muốn tìm người giúp chúng ta giám nghiệm lai lịch của miếng ngọc này!”
Khải Minh cười nói.
Tô Tường Vy sững lại, sau đó gật đầu: “Được ạ!”
Tiếp theo, Khải Minh lại hỏi Tô Tường Vy về một số chuyện trước kia.
“Bên ngoài thật là nóng, kem chống nắng của tôi hết tác dụng rồi!”
Ngay lúc này, một nhóm người bước vào nhà hàng.
Một cô gái không do dự nói, trên tay vẫn xách một túi đồ.
“Chị Khả, cạnh nhà hàng có một cửa hàng sang trọng, chúng ta vào dạo một vòng nhé?”
Một cô gái nói.
“Được chứ, nhưng dùng bữa trước đãi!”
Cô gái này không phải là ai khác, mà chính là đồng nghiệp của Tô Tường Vy, Lưu Khả.
“Ây dồ, chị Khả chị xem, đó không phải là Tô Tường Vy sao? Cô ta vậy mà cũng ở đây dùng bữa?”
Cô gái bên cạnh chỉ vào Tô Tường Vy và Khải Minh.
Rõ ràng là chuyện không ngờ tới.
Bạn trai của Lưu Khả rất giàu, anh ấy chắc chắn sẽ không đưa họ đến những tầm thường ăn uống.
Vì vậy, nhà hàng này rất cao cấp.
Nhưng không ngờ rằng, một nhà hàng cao cấp như vậy, một đứa con gái bình thường chỉ cần một miếng đồ ăn, một miếng cơm như Tô Tường Vy vậy mà cũng có thể vào.
“Ô, đây không phải là Tô Tường Vy sao? Đến đây dùng bữa à?”
Lưu Khả cười lạnh bước tới.
Khải Minh vừa cất xong miếng ngọc, thấy mấy người con gái này đi tới, liền cau mày.
“Gọi món chưa? Sao chỉ có hai ly nước thế?”
Lưu Khả nói.
“Ha ha, nói không chừng hai người họ, chỉ là muốn vào nhìn ngắm cho biết thế thôi, loại người như thế này có thể gặp rất nhiều, sau khi vào, không gọi gì cả, chỉ gọi hai ly đồ uống rồi ngồi đó, hơn nữa còn chụp ảnh, giả vờ khoe khoang đăng cho bạn bè xem ấy mà”
Lúc này một nữ đồng nghiệp nhìn có vẻ khá hơn Lưu Khả nói.
Chọc đám người Lưu Khả cười lớn.
đọc full tại truyện.
one nhé “Nhân viên phục vụ, có phần ăn nào dành cho bốn người không? Cho tôi một phần? Món sang một chút!”
“Tất nhiên là có thưa cô, ngoài ra, cửa hàng chúng tôi có món mới vị rất đặc biệt là ếch nướng, do một đầu bếp ở nước ngoài làm, xin hỏi cô có muốn dùng thử không?”
Người phục vụ lại nhìn về đám người Lưu Khả.
Lưu Khả tấm tắc miệng, lại nhìn về phía bạn trai mình.
“Được đó, được đó, vậy thử xem…”
Bạn trai của Lưu Khả cầm lấy thực đơn, chỉ nhìn lướt qua một cái liền chết sững: “Gì? Có bị điên không? Một đĩa ếch mà giá lại tận năm triệu chín trăm bốn mươi sáu nghìn? Này là một đĩa sao?”
Người bạn trai không nói nên lời.
Lưu Khả cũng kinh ngạc: “Hả? Ây da sao đắt vậy, ăn gần hết nửa tháng lương của tôi rồi!”
“Vâng, thưa cô, đây chỉ là một phần nhỏ, có khoảng sáu miếng, món ăn này cho dù là cách dùng hay là hương vị, đều sẽ khiến cô cảm thấy rất đáng giát”
“Cô xem, mấy bàn khách đó đều gọi món này!”
Người phục vụ chỉ tay về phía khách đang dùng bữa bên cạnh.
Thật vậy, cách trang trí món này quả thật rất đặc biệt.
Mà đám Lưu Khả xem món cao cấp phần lớn, là chín triệu bốn trăm bốn mươi ba nghìn.
Đây cũng quá đắt rồi.
Mức tiêu của bọn họ khi vào đây, mức giá dự định cao lắm cũng chỉ là sáu bảy triệu thôi.
“Hay là ăn thử phần nhỏ đi?”
Lưu Khả nhìn bàn bên cạnh ăn, miệng cũng tấm tắc.
“Được rồi, vậy thì lấy một phần đi? Haha, không sao”
Nói xong, người bạn trai ngẩng đầu gọi lớn: “Lấy một phần ếch trâu nướng đi!”
Điều này cho thấy anh ta là người có điều kiện.
Mà lúc này, bên bàn Khải Minh món ăn cũng được mang lên.
Là người phục vụ mang đến hai bát mì.
“Haha, tôi khinh, chỉ ăn hai bát mì thôi sao, thật là mất mặt quá mà?”
“Trời ơi, gọi thêm hai phần cơm trắng để người ta cho mấy người một dĩa khoai tây chiên cũng được đó!”
Mấy cô gái cười rộ lên.
“Thưa quý khách, mời dùng thử, đây là một phần lớn món ếch nướng cao cấp đặc biệt của quý khách! Tôi đem món lên cho quý khách đây!”
Lúc này, một người phục vụ kính cần bưng một phần ếch lên.
Mà đám Lưu Khả bàn bên cạnh, vẫn đang che miệng cười Khải Minh và Tô Tường Vy, lúc này, nụ cười trở nên đông cứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT