Khải Minh lên xe nhìn một cái, đây chẳng phải là chiếc xe Mercedes-Benz G mình cho chị của Tiểu Cường là Vương Tiểu Trang mượn sao? Trong lòng thầm nghĩ cũng quá trùng hợp rồi.
“Hừm, mặc dù cậu quen biết đám người giàu có kia, nhưng tôi có thể nhìn ra được, họ không đưa cậu đi chơi cùng, chứng tỏ cậu cũng chưa bao giờ được ngồi trên xe sịn như thế này đâu đúng không?”
Trần Ngọc Linh hơi đắc ý.
Lái cũng khá thuận tay đấy.
“Chiếc xe này tròn bảy tỉ đồng đó, mà còn chuẩn xe mới.
Cậu biết tiền thuê một ngày bao nhiêu không? Chỉ riêng tiền thế chấp đã là ba trăm năm mươi triệu rồi, toàn bộ tiền tích cóp của hai đứa chúng tôi đều cho vào đó.”
Lúc này chị em của Trần Ngọc Linh cũng đắc ý nói, còn không quên cầm điện thoại quay video gì gì đó.
“Ngọc Linh, mở mui xe một chút đi, mình phải ló đầu ra ngoài chụp ảnh.”
Bây gið thì cô bạn thân kích động nói.
“Được thôi, mở cho cậu.
Nhưng cậu nhẹ nhàng thôi, có một chút vết xước cũng bị trừ tiền đó.”
Trần Ngọc Linh vừa dặn dò vừa đưa tay ra chuẩn bị mỡ công tắc mui xe tự động.
“Ôi chao, công tắc mở mui xe tự động là cái nào đây? Cái này là hai chiều, không hiểu gì cả”
Lúc này Trần Ngọc Linh sốt ruột nói.
Dù gì cũng là vừa mới thuê xong, có vài chỗ không hiểu cũng là bình thường.
Khải Minh ngồi phía sau nhìn thấy móng tay Trần Ngọc Linh đang sỡ loạn lên trên cái bảng điều khiển của mình thì thực sự đau lòng.
Khải Minh không nói lên lời, đành phải chỉ công tắc mỡ mui xe cho cô ta.
Cô ta thử một chút, kết quả cuối cùng cũng được.
“Ui chà, Khải Minh được lắm, không ngỡ cậu lại thành thạo về loại xe này thế”
Trần Ngọc Linh nói: “Cũng đúng, lúc học cấp ba cậu khá thích xe mà, xem ra cậu đã nghiên cứu qua rồi.”
Khải Minh chỉ cười khổ gật gật đầu.
Sau đó bạn thân của Trần Ngọc Linh ló đầu ra ngoài để chụp ảnh.
Tiếp theo mấy người Trần Ngọc Linh đưa Khải Minh đến tiệm tạo mẫu tóc, đổi cho Khải Minh một kiểu tóc khác.
Rồi lại bảo Khải Minh thay một bộ âu phục, quần áo trắng giày da các kiểu.
Phải nói là Khải Minh nhìn đẹp trai hơn hẳn khi mặc bộ đồ này vào, khiến cho những cô gái có tầm nhìn cao như Trần Ngọc Linh không nhịn được phải nhìn thêm vài lần.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lúc này Khải Minh hỏi.
“Đi đến quán cafe ở bên cạnh khách sạn Hoàn Kim.
Đúng rồi, Khải Minh, tôi còn phải dặn dò một vài chuyện, cậu quen biết với anh Bảo Quốc cũng coi như là tiếp xúc với người giàu rồi.
Nhưng hôm nay, kiểu người giàu mà cậu giả vờ không giống với bọn họ.
Cậu thuộc dạng đột ngột giàu có sau một đêm, cho nên phải tỏ ra phong thái người có tiền tùy hứng, bướng bỉnh không chịu phục tùng, như vậy mới dọa được Đinh Hạo Nguyên.
Phong thái của nhà giàu mới nổi, cậu hiểu không?”
Trần Ngọc Linh nói.
“A? Giàu sau một đêm cũng không cần như vậy chứ?”
Khải Minh cười khổ nói.
Khải Minh nghĩ nếu mà mình như vậy thì bây giờ Trần Ngọc Linh cũng sẽ không hao tổn tâm sức theo đuổi Đinh Hạo Nguyên.
“Haiz, tóm lại là cậu làm theo lời tôi nói.
Còn nữa phải nghe theo sự sắp xếp của Ngụy Tuyết.
Cậu ấy sẽ dạy cho cậu!”
Ngụy Tuyết đương nhiên chính là bạn thân của Trần Ngọc Linh.
Khải Minh có thể nói cái gì nữa, chỉ đành bất lực gật đầu.
Đến quán cafe.
Trần Ngọc Linh bắt đầu diễn kịch.
Cô ta kéo nhẹ cánh tay Khải Minh, dựa sát vào lòng Khải Minh bước vào phía trong.
Sau khi vào trong, Khải Minh cũng mới nhìn thấy hóa ra Đỉnh Hạo Nguyên và Lý Thư Hàm cũng đang ngồi uống cà phê ở đó.
Khải Minh thật khâm phục Trần Ngọc Linh, tin tình báo này quả thật quá chính xác.
Sau đó Trần Ngọc Linh kéo cánh tay Khải Minh đi về phía vị trí Đinh Hạo Nguyên và Lý Thư Hàm ngồi.
Lúc này Lý Thư Hàm ngẩng đầu lên, cũng vừa khéo bắt gặp cảnh trước mắt, lập tức ngây người.
“Anh chị muốn uống gì ạ?”
Nhân viên phục vụ kính cần bước ra, nhìn thấy Khải Minh và Trần Ngọc Linh đều mặc âu phục, sắc mặt tỏ ra vô cùng cung kính.
“Cà phê đắt nhất ở chỗ cô là gì? Hôm nay sẽ uống cái đắt nhất.”
Làm theo phong thái nhà giàu mới nổi mà Lý Thư Hàm dạy, Khải Minh ngồi vắt chéo hai chân nói.
“A? Đắt nhất ạ? Thưa anh, cà phê đắt nhất chỗ chúng em có giá hơn một triệu một cốc…”
“Hơn một triệu thì hơn một triệu, cũng không phải quá đắt, cho hai cốc đến đây”
“Được ạ, anh chờ chút.”
Nhân viên phục vụ hơi cúi người đi xuống.
Trần Ngọc Linh nhìn thấy dáng vẻ khoe khoang gợi đòn này của Khải Minh, thỉnh thoảng còn lắc lư chiếc đồng hồ trong tay, cảm thấy vừa buồn cười vừa tò mò.
Không ngờ Khải Minh cũng ra dáng như vậy.
Lúc này Đinh Hạo Nguyên và Lý Thư Hàm chắc chắn cũng đã chú ý đến Khải Minh ở bên cạnh rồi.
Anh ta nghe thấy Khải Minh gọi ly cà phê hơn một triệu thì sắc mặt vô cùng khó coi.
Đặc biệt là Trần Ngọc Linh còn thân mật với cậu như vậy khiến Đinh Hạo Nguyên vô cùng khó chịu.
Đúng vậy, trước đây có một cô gái xinh đẹp mỗi ngày đều quay vòng bên cạnh bạn, bạn rất hưởng thụ tất cả những gì cô ấy cho bạn.
Cho dù không ở bên cô ấy nhưng cô ấy vẫn yêu bạn thì bất cứ ai ham chuộng hư vinh cũng cảm thấy mãn nguyện.
Nhưng không thể ngờ rằng Trần Ngọc Linh lại thay lòng đổi dạ nhanh như vậy.
Hơn nữa đối tượng còn là Khải Minh, người mà anh ta rất mẫn cảm.
Cạch..
Đỉnh Hạo Nguyên đặt cốc cà phê xuống bàn, lạnh nhạt nói: “Hừm, giả vờ người có tiền cái gì, có tí tiền thì vung tay.
Cậu là người như nào chẳng lẽ tôi lại không biết sao, lại còn giả vờ giả vịt.”
Lý Thư Hàm liếc nhìn Khải Minh và Trần Ngọc Linh rồi khuyên nhủ Đỉnh Hạo Nguyên.
“Đúng rồi Khải Minh, anh vừa mua xe mới, lát nữa định đưa em đi đâu chơi vậy.
Đi khu phố thương mại Hoàn Kim được không? Em nhìn trúng một bộ đồ, lát nữa anh đưa người ta đi nha! Chỉ hơn mười triệu thôi, nha nha nha!”
Trần Ngọc Linh nắm tay Khải Minh nói.
“Cút qua một bên, nhìn dáng vẻ rẻ tiền của em này.
Bộ đồ hơn mười triệu mà cũng mặc à, bộ đồ nào thấp hơn hai mươi triệu thì đừng có nhắc với anh, đúng là mất mặt!”
Khải Minh lão luyện gạt tay Trần Ngọc Linh ra, còn mắng cho một câu.
Trần Ngọc Linh không ngờ Khải Minh diễn nhà giàu mới nổi thực sự quá ngầu luôn.
Cô ta như một chú chim nhỏ vâng lời gật đầu.
“Hừm, khoe khoang cái gì, cũng chẳng qua là chạy việc vặt cho người khác thôi.
Đỉnh Hạo Nguyên nhìn thấy Khải Minh mắng Trần Ngọc Linh như vậy mà Trần Ngọc Linh ngược lại còn dính vào cậu hơn thì cố ý nói to.
Ôi trời, Khải Minh này có cái gì, có gì hơn mình được đâu chứ? “Được rồi Đỉnh Hạo Nguyên, có một số người thích khoe khoang như vậy, giờ trò mánh khóe, lấy giả làm thật.
Không cần quan tâm bọn họ!”
Lúc này, Lý Thư Hàm không nhịn được mở miệng nói.
“Hừ, Khải Minh, khoảng thời gian trước bọn em còn cứ nghĩ anh chạy việc vặt cho mấy người giàu kia.
Xem ra là bọn em trách nhầm anh rồi, anh là chạy đi ăn chùa khí thế của nhà giàu chứ.
Haha… Em cũng không ngờ vé xổ số của anh trúng được nhiều tiền như vậy.”
Trần Ngọc Linh thấy đã đạt được hiệu quả rồi, nắm lấy tay Khải Minh, giọng sùng bái nói.
“Cái gì? Trúng vé số?”
Câu nói này thu hút được sự chú ý mãnh liệt của Đỉnh Hạo Nguyên.
“Khải Minh, anh trúng bao nhiêu?”
Lý Thư Hàm cũng nhìn chăm chú về phía Khải Minh, hồi hộp hỏi.
Nếu chỉ là trúng ba bảy tỉ đồng thì sợ rằng vẫn không đến mức để cô gái có tầm nhìn rất cao như Trần Ngọc Linh bám lấy Khải Minh như vậy.
Chắc chắn phải là con số lớn.
Hơn nữa nhìn xem Khải Minh bây giờ phụng phí như thế nào.
Lý Thư Hàm thực sự sợ hãi Khải Minh sẽ vượt qua Đinh Hạo Nguyên.
Như vậy người hối hận nhất chỉ sợ chính là cô ta, cho nên đương nhiên căng thẳng rồi.
“Đúng là may mắn, tôi cũng không nghĩ tôi sẽ đổi vận, phút chốc có nhiều tiền như vậy.
Còn về số tiền thì tôi cũng không tiện nói cho mấy người.
Thật sự là không tiện, xin lỗi”
Khải Minh nhìn Lý Thư Hàm cười cười.
Ngay lúc đó, Khải Minh lấy điện thoại trong túi quần ra, không ngờ lại vô ý đánh rơi một chiếc chìa khóa xe ra ngoài.
Đinh Hạo Nguyên và Lý Thư Hàm nhìn thấy đều mở to mắt: “Chìa khóa Mercedes-Benz ö500..”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT