“Đúng vậy, có rất nhiều xe sang!”

Lúc này Ngọc Linh nhìn thấy mấy chiếc ô tô hạng sang cũng có chút kinh ngạc.

Mỗi chiếc Maybach đều có giá trị bằng một căn hộ ở đây đấy.

Nếu ai được gả vào một gia đình như vậy thì thật khiến người ta ngưỡng mộ biết bao.

Haiz, chỉ đáng tiếc là Trần Ngọc Linh mình dù xinh đẹp, nhưng Đinh Hạo Nguyên lại không thích mình mà đi chọn thứ đê tiện Lý Thư Hàm đó.

Cô ta có gì chứ, không phải chỉ giỏi giả tạo sao? Không sai, cô gái này chính là Trần Ngọc Linh – người đang ở chung cùng đồng nghiệp.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta không khỏi ghen tị.

Nhiều cô gái có mặt lúc đó cũng ra về với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Còn Lý Việt thì đương nhiên là bị cảnh sát bắt đi rồi.

Đến ngày hôm sau, Khải Minh đến bệnh viện thăm Tần Nhã.

“Khải Minh, cảm ơn cậu đã cứu tôi!”

Sau khi Tần Nhã tỉnh lại, ba mẹ Tần Nhã đã kể lại cho cô ta biết toàn bộ sự việc xảy ra ngày hôm qua.

“Không sao đâu! Thực ra cũng là lỗi của tôi, tôi đã không chăm sóc tốt cho cô!”

Khải Minh tự trách bản thân mình.

“Khải Minh, có phải cậu cũng đã cứu mẹ tôi không? Lý Việt khai báo với cảnh sát rằng chuyện anh ta cứu mẹ tôi chỉ là lừa tôi thôi, nếu không phải vì anh ta lôi chuyện của mẹ tôi ra nói thì ngày hôm đó tôi cũng không lên xe của anh ta rồi!”

Lúc này, Tần Nhã nhìn sang Khải Minh.

Lúc Tần Nhã nghe ba mình nói Khải Minh thật ra là cậu Khải, cô ta đã rất ngỡ ngàng.

Thật sự bị sốc.

“Chính là tôi!”

Khải Minh gật đầu, chuyện đã đến mức này, cũng không còn gì để che giấu cả.

“Cậu đúng là ngốc nghếch mà, tại sao lại không nói cho tôi biết chứ? Cậu có biết không, có một khoảng thời gian tôi đã muốn ở bên Lý Việt rồi, nếu như tôi ð bên anh ta thì chẳng phải chính cậu đã hại chết tôi rồi sao?”

Tần Nhã khẽ kéo tay Khải Minh.

“Tôi biết, cậu sợ tôi làm liên lụy đến cậu đúng không?”

Tần Nhã nhìn Khải Minh với đôi mắt đỏ hoe: “Giờ tôi mới biết lý do cậu không muốn ở bên tôi là gì.

Cậu là cậu chủ của Hoàn Kim, thân phận cao quý, làm sao có thể thích một người con gái như tôi đây? Cũng là do tôi tự đa tình thôi.”

“Không phải, không như cô nghĩ đâu, nhưng cô cũng biết tôi và Bích Diệp là một đôi đúng không, tôi không thể thích những cô gái khác được!”

Khải Minh chân thành nói.

“Ừm, tôi biết rồi, không sao đâu.

Sau khi trải qua chuyện này, tôi cũng nghĩ thông rồi.

Có thể là tôi không thực sự thích cậu mà chỉ là cảm cảm động trước những điều quý giá nhất mà cậu làm cho tôi thôi.

Bây giờ tôi mới biết rằng, với cậu, điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Như vậy cũng tốt, tôi cũng yên tâm rồi, Khải Minh, chúc cậu và Bích Diệp thật hạnh phúc!”

Tần Nhã cười rất thoải mái.

Khải Minh thấy cô ta đã hiểu chuyện nên cũng yên tâm hơn, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.

“Ừm, sau này chúng ta sẽ là bạn tốt, nếu cô gặp chuyện, tôi mà giúp được thì nhất định sẽ giúp!”

Khải Minh bật cười.

Đối với Tần Nhã, cậu chẳng có gì ngoài tự trách cả.

Dù gì thì trước đây cậu cũng đã lạnh nhạt với cô ta nhiều lần, bây gið còn hại cô ta suýt gặp nạn.

Vì vậy, lời nói vừa rồi của Khải Minh cũng không phải khách sáo gì.

“Được rồi, tôi nhớ kỹ câu nói của cậu rồi đấy, khi nào có việc gì tôi sẽ nhờ cậu giúp đỡ!”

“Được được, vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi đến nhà ăn mua cháo cho cô!”

Khải Minh đứng dậy, bước ra ngoài.

Nhìn bóng lưng đang rời đi của Khải Minh, nụ cười trên mặt Tần Nhã dần biến mất, cô ta đập chăn của mình vài cái.

Khải Minh cầm hộp cơm của Tần Nhã rời khỏi phòng.

Kết quả là suýt nữa va trúng một người.

“Này, anh bị mù à, đi đường không có mắt à?”

Đó là một cô gái, bên cạnh là một cô gái khác cầm một cái chai nước đang nhỏ giọt, chửi thẳng mặt Khải Minh.

“Xin lỗi, tôi không … Hả? Trần Ngọc Linh?”

Khải Minh nhìn kỹ, đây không phải là Trần Ngọc Linh sao? “Khải Minh? Sao cậu lại ở đây?”

Trần Ngọc Linh cũng ngạc nhiên hỏi lại.

Đêm qua, mấy cô bạn cùng phòng đã bảo Trần Ngọc Linh đi truyền nước rồi.

Bởi vì tối qua khi về đến nhà, cả người Trần Ngọc Linh ướt sũng, thêm việc tâm trạng cô ta bị kích động nên đã sốt cao.

Sau đó, có rất nhiều xe chặn đường, sau đó rất nhiều xe cảnh sát cũng tới.

Nói chung là tạm thời không thể ra ngoài được.

Cứ nghĩ chịu một đêm là sẽ đỡ thôi.

Kết quả là sáng nay thức dậy, bạn cùng phòng thấy tình hình cô ta trở nên nghiêm trọng hơn liền vội vã đưa đến bệnh viện.

Truyền nước được một lúc, tình hình có vẻ khả quan hơn.

Không ngờ lại suýt đụng phải Khải Minh.

“Bạn tôi nằm viện, tôi đi mua chút cháo cho cô ấy!”

Khải Minh bật cười.

“A, Ngọc Linh, mình biết rồi, đây chính là tên Khải Minh bợ đít mấy tay nhà giàu ở lớp mà cậu kể phải.

Một cô gái khác nhìn Khải Minh với vẻ khinh thường.

“Này Tiểu Thiến, cậu đang nói cái gì vậy?”

Trần Ngọc Linh lúng túng nói.

“Không phải là cậu ta sao? Làm tay sai cho bọn nhà giàu thì thôi đi, giờ còn đi mua cháo cho người khác nữa!”

Cô gái cười chế nhạo.

Mặt Trần Ngọc Linh đỏ bừng rồi lại trắng bệch.

Tiểu Thiến bạn cô ta chính là như vậy, nói chuyện thẳng thắn, vô lo vô nghĩ hơn cả cô ta.

Đúng, những lời này chính là Trần Ngọc Linh nói với cô ấy.

Bởi vì lần trước tại lễ hội núi Vân Mông, không phải Khải Minh rất tuyệt vời sao? Lúc đó Trần Ngọc Linh đã gần như quỳ xuống, còn đưa trà sữa cho Khải Minh nữa.

Thậm chí còn có suy nghĩ có nên theo đuổi Khải Minh hay không.

Thế là, cô ta cùng Lý Thư Hàm và Đinh Hạo Nguyên đoán xem rốt cuộc Khải Minh là ai, và tại sao cậu ta chơi được với những người giàu có kia, hơn nữa tại sao những người giàu có kia lại đối xử tốt với cậu ta vậy? Cuối cùng, không biết Đinh Hạo Nguyên hỏi thăm ở đâu, bảo rằng Khải Minh không như vẻ bề ngoài đâu, chỉ là tên ninh hót đám nhà giàu kia thôi.

Trần Ngọc Linh và Lý Thư Hàm cũng tin tường.

Nhưng sau đó vẫn đối xử tốt với Khải Minh hơn một chút.

Dù sao cậu cũng chơi với mấy cậu ấm nhà giàu kia..

Hơn nữa, chính vì suy nghĩ và biểu hiện của Trần Ngọc Linh ở buổi lễ trên núi Vân Mông ngày hôm đó mà Đinh Hạo Nguyên cảm thấy không ổn cho lắm.Nhưng dù sao cũng tốt hơn Lý Thư Hàm.

Trời ơi, lúc đó Lý Thư Hàm sốc vô cùng, nhất thời không phản ứng kịp.

Người coi thường Khải Minh nhất, chắc chắn chính là Lý Thư Hàm.

Kết quả là mối quan hệ cá nhân của Khải Minh tốt hơn Đinh Hạo Nguyên.

Tất nhiên, cô đã rất ngạc nhiên và hối hận.

Chỉ có điều là cô ta thể hiện ra, nhưng con đê tiện đó lại không thể hiện ra mà thôi.

Sau đó,Trần Ngọc Linh cũng phát hiện ra rằng việc lấy lòng Khải Minh chỉ vì những mối quan hệ cá nhân là không thực tế chút nào.

Dù sao thì Khải Minh cũng chẳng có gì.

Còn Đinh Hạo Nguyên thì có tài sản, có cửa hàng.

Còn sắp xếp một công việc tốt hơn cho Lý Thư Hàm nữa.

Đây mới là thực tế.

Vì vậy, Trần Ngọc Linh đương nhiên không nói được lời gì tốt đẹp với bạn mình rồi.

Trần Ngọc Linh lúng túng nói: “Khải Minh, đừng có nghe lời cô ấy nói bậy bạ.

À đúng rồi, người bạn nhà giàu của cậu đâu?”

Tuy rằng trong lòng vẫn không thích việc Khải Minh là tay sai cho đám người giàu đó, nhưng dù sao đó cũng là một công việc.Cũng tốt hơn là những việc khác.

“À à, gần đây bọn họ đi Hải Nam chơi rồi!”

Khải Minh trả lời.

“Bọn họ không đưa cậu đi cùng sao?“ Trần Ngọc Linh ngập ngừng hỏi.

Khải Minh cười ngượng ngùng: “Bọn họ đưa tôi đi cùng làm gì chứ?”

Bọn họ thích tiêu xài hoang phí, còn bản thân cậu chỉ thích sống một cuộc sống bình dị, êm đềm, vì vậy trừ khi có hoạt động, uống rượu gì đó,… nếu không thì cậu cũng không tham gia.

Trần Ngọc Linh bĩu môi.

Thôi đi, họ không muốn mang cậu đi thì có.

Sau khi nói chuyện xong, mỗi người đi một ngả.

“Haha, chính là người này à, mình thấy cậu ta cũng đẹp trai đấy, nếu thật sự có năng lực thì tốt, mình sẽ theo đuổi người ta! Đáng tiếc là…”

Cô gái nói.

Trần Ngọc Linh liếc cô bạn thân một cái: “Cắt, nếu thật sự giàu có thì còn đến lượt cậu theo đuổi sao, sớm đã nằm trong tay mình rồi.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mấy ngày trước mình đúng là muốn theo đuổi cậu ta đấy.

Được ở bên cậu ta, cho dù cậu ta chỉ là một người sai vặt cũng được, dù sao cũng có thiếu gia giàu có kia chống đỡ, mình có thể làm Đinh Hạo Nguyên mất mặt, khiến anh ta hối hận.

Tên Định Hạo Nguyên đó có ác cảm với Khải Minh, đến lúc đó Đinh Hạo Nguyên bị kích động, nhất định sẽ quay lại theo đuổi mình! Như vậy mình có thể ở bên Đinh Hạo Nguyên rồi, hơn nữa mình sẽ có được anh ta cả đời”

“Chỉ tiếc là đám nhà giàu kia đều tới Hải Nam chơi, cậu xem, giờ cậu ta thấp kém như vậy! Đinh Hạo Nguyên còn biết rất chỉ tiết về cậu ta, làm sao để Đinh Hạo Nguyên hối hận đây!”

Trần Ngọc Linh buồn bã nói.

“Này! Ngọc Linh, tại sao lại không được chứ? Cậu ã nói như vậy, mình lại nghĩ ra một cách khiến Đinh Hạo Nguyên quỳ trước mặt cậu, cầu xin cậu ở bên anh ta đấy!”

Cô gái vỗ đầu nói.

“Cách nào?”

Trần Ngọc Linh vội vàng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play