“Gì cơ? Bị đánh?”

“Mẹ ơi, gây họa rồi!”

Đám nam nữ trong phòng lập tức căng thẳng.

Ngay cả Lâm Đông cũng hơi căng thẳng.

Chẳng qua anh ta không hoảng hốt, ung dung nói: “Hoảng cái gì, theo tôi ra ngoài xem thế nào.

Trái lại tôi muốn xem ai dám động đến người anh em của tôi!”

Anh ta vẫy tay, một đám nam nữ đi theo ra ngoài.

Có mấy cậu chàng còn cầm luôn chai rượu lên, xem chừng muốn đánh nhau! Mặc dù Trần Hạo cảm thấy Vương Gia Vân dễ bị người †a khích tướng.

Nhưng anh không ngờ anh ta lại bị người ta chỉnh.

Bây giờ mọi người đều đi qua đó cả rồi, nếu mình tiếp tục ngồi đây uống rượu thì hơi ngại, vì vậy anh dứt khoát đi theo mọi người.

Lại nói tới Vương Gia Vân, lúc này anh ta bị một nhóm người bao vây ở đại sảnh quán karaoke.

Anh ta co quắp trên mặt đất, trán chảy máu.

Mười mấy bảo vệ của quán vừa mới đánh anh ta xong.

Còn chị Hồng thì đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn Vương Gia Vân, cười lạnh lùng.

“Thằng ranh con, giữ thể diện cho mày mà mày không cần, còn dám túm tóc bà, tao thấy mày chán sống rồi đúng không, có biết đây là địa bàn của ai không hả? Có †in anh Đại Phi chém chết mày không! Mẹ mày!”

Chị Hồng mắng.

Vừa nghe thấy ba chữ “anh Đại Phi”

, mấy người hóng hớt bên cạnh lập tức tái mét mặt mày.

Sau đó nhìn Vương Gia Vân bằng ánh mắt đồng cảm.

Lúc nấy, đột nhiên Vương Gia Vân gọi chị Hồng đã đi vào phòng bao lại, giận dữ yêu cầu chị ta đi mời rượu, đương nhiên chị Hồng không để ý tới anh ta.

Trên thực tế, trong cả quán karaoke này, không có mấy ai có thể bắt chị Hồng mời rượu.

Nhưng Vương Gia Vân không chịu được, cuối cùng cuống lên, túm tóc chị Hồng ra vẻ hôm nay chị Hồng không mời rượu không được.

Kết quả là cảnh tượng trước mắt.

Mà một người nữa trong phòng bao thấy có người xông vào phòng, còn túm tóc chị Hồng.

Anh ta nhấc tay, lập tức có bảy tám gã đô con xông tới.

Bọn họ cầm gậy đánh Vương Gia Vân ngã lăn ra đất.

Dạy cho anh ta một trận nên thân.

Đúng lúc một cô nàng đi nhà vệ sinh nhìn thấy, vội vàng chạy về báo tin.

“Chị Hồng, giao thằng nhóc này cho đàn em xử lý đi, khách ở bàn kia đang chờ chị tiếp đón đó!”

Một anh chàng dáng vẻ ngả ngớn đứng bên cạnh chị Hồng.

Mặt mũi lưu manh nhưng trông có vẻ lắm tiền nhiều của.

“Tôi biết rồi cậu Lưu, để tôi xả giận trước nhé! Cậu cũng thấy rồi đó, lúc nãy cậu ta túm tóc tôi!”

Chị Hồng mỉm cười.

“Ha ha, không thành vấn đề.

Nếu vậy thì kéo cậu ta vào trong phòng của tôi đi, lúc nãy cậu ta vào phòng chúng tôi tìm chị gây chuyện cũng xem như không nể mặt Lưu Lập tôi.

Mẹ nó, hôm nay tôi phải xả giận cho đã! Để xem thằng ranh này có gì ghê gớm!”

Lưu Lập vẫy tay, tức thì có mấy bảo vệ nhận lệnh, vác Vương Gia Vân vào phòng bao.

Nhưng vừa mới vào phòng bao.

“Đứng lại! Biết điều thì thả người anh em của tôi ra!”

Lúc này bỗng có tiếng quát to.

Lâm Đông đút một tay vào túi áo, dẫn theo một đám đông đi tới.

Khí thế hung hăng.

Cực ngầu.

“Đệch, ý gì đây, còn có người tới gây thù chuốc oán à.

Để tao xem kẻ nào giỏi thế?”

Lưu Lập vẫn dửng dưng, cà lơ phất phơ đi vào phòng bao, còn nói bảo vệ mở cửa cho bọn họ vào.

Nhóm Lâm Đông cứ tưởng tên nhóc kia sợ hãi, càng to gan hơn.

Cả đám người xông vào phòng như ong vỡ tổ.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy người trong phòng, không chỉ Lâm Đông mà ngay cả mấy người cầm chai rượu phía sau anh ta đều giật nảy mình.

“Cậu Lưu, là cậu ạ? Anh Trương, Hổ gia, Tứ gia, ngài… ngài cũng ở đây ư?”

Lâm Đông trợn to mắt nhìn, khí thế kiêu ngạo tắt ngúm trong nháy mắt.

Mấy cô gái cứ tưởng đi theo Lâm Đông có thể ra oai, nhưng lúc này thấy Lâm Đông hạ mình như vậy, ai nấy đều lúng túng.

Đặc biệt là Khương Nhiên Nhiên đứng bên cạnh Lâm Đông.

“Tiểu Lập, tên nhóc này là ai thế? Bạn của chú à?”

Lúc này, một người đàn ông vạm vỡ xăm hình rồng lạnh nhạt hỏi.

“Em không biết, đệch, thế mà cậu ta lại biết em!”

Lưu Lập cười hờ hững.

“Lâm Đông, anh ta là ai?”

Khương Nhiên Nhiên len lén kéo cánh tay Lâm Đông hỏi.

“Lưu Lập, mỏ khoáng sản ở huyện Bình An là của nhà bọn họ, là nhà giàu số một huyện Bình An, cũng có tên tuổi ở Kim Lăng.

Ba anh ta là người đứng đầu thế lực ngầm ở huyện Bình An.

Anh Đại Phi cùng lăn lộn giang hồ với ba anh ấy, là người cực kỳ tàn nhẫn!”

“Mấy người bên cạnh anh ấy đều có tiếng tăm!”

Hiển nhiên Lâm Đông biết rất nhiều người.

Anh ta vội vàng giảng giải một lượt.

Đám Khương Nhiên Nhiên nghe xong càng sợ hơn.

Bọn họ từng nghe danh Lưu Lập rồi.

Cũng biết rõ tầm ảnh hưởng của gã, giờ lại nghe tên anh Đại Phi, sao có thể không sợ.

“ỒI Tôi bảo.

này người anh em, cậu dẫn theo một đám người, còn cầm chai rượu đến đây làm gì vậy? Cậu muốn dọa chết tôi à? Lưu Lập ngồi bắt chéo chân, cười gằn.

“Khụ khụ, thưa cậu Lưu, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lâm thôi.

Hôm nay chúng tôi uống hơi nhiều, bạn của tôi đắc tội anh, mong anh rộng lượng tha cho cậu ấy.

Tôi là Lâm Đông, ba tôi là Lâm Càn, mong anh nể mặt! Hổ gia Tứ gia, lần trước ba tôi còn dẫn tôi đi uống rượu cùng các anh đó!”

Lâm Đông vội vàng giới thiệu.

“À à, tôi biết ông ấy.

Nhưng mà Lâm Đông à, tôi lớn chừng này mà chưa thấy ai cầm chai rượu chặn tôi trong phòng bao đâu.

Cậu nói xem việc này nên giải quyết thế nào?”

Lưu Lập cười nói.

Đồng thời, ánh mắt gã đảo qua gương mặt của mấy cô gái Khương Nhiên Nhiên bên cạnh Lâm Đông.

Trong lòng thầm nghĩ em nào cũng là hàng ngon.

“Cậu Lưu, nếu thật sự không được thì tôi uống cạn một chai rượu xem như nhận lỗi với anh nhé!”

“Đúng đúng đúng, cậu Lưu, chúng tôi uống cạn một chai rượu!”

Mấy nam sinh nhao nhao hùa theo.

“Được, nếu vậy thì mỗi người các cậu uống rượu đi, tất cả mọi người đều phải uống! Vậy thì chuyện này cho qua”

Lưu Lập nhìn mấy cô gái đang sợ hãi, mỉm cười lên tiếng: “Nhưng có một điều kiện, không được uống bia, đổi sang rượu trắng đi.

Mỗi người một chai, uống cạn là xong việc.

Cả mấy cô em đi vào đây nữa!”

“Hả? Rượu trắng?”

Lâm Đông trợn tròn mát.

“Sao nào, không nể mặt thằng Lưu Lập này hả?”

Lưu Lập đanh mặt gần lên.

Gã vừa dứt lời đã có bảo vệ bê một thùng rượu trắng vào phòng.

Lâm Đông cắn răng, không thể làm gì khác hơn là uống trước.

Anh ta bịt mũi, uống rượu như uống nước, tu ừng ực hết một chai.

Các nam sinh khác cũng học theo, không lâu sau mỗi người đã uống xong một chai rượu trắng.

“Bốp bốp bốp!”

Lưu Lập vỗ tay tỏ ý khâm phục, sau đó liếc nhìn nhóm nữ sinh Khương Nhiên Nhiên: “Các cô gái xinh đẹp à, các em cũng phải uống đó! Nếu không uống rượu thì ngày hôm nay các em đừng hòng bước chân ra khỏi cánh cửa này!”

“Còn các cậu có thể cút rồi!”

Lưu Lập chỉ vào Lâm Đông ra lệnh.

“Cậu Lưu, cô ấy là bạn gái của tôi, anh có thể cho phép tôi dẫn cô ấy đi không? Tôi cầu xin anh, hãy nể mặt tôi!”

Có ngu cũng biết Lưu Lập muốn làm gì, vì vậy Lâm Đông ôm bụng cầu xin.

“Không được, ở chỗ tôi cậu chẳng là cái thá gì! Nếu không cút ngay thì cậu không đi được nữa đâu!”

Gã vừa nói xong, không ít nam sinh đều sợ hãi, lập tức trốn ra ngoài.

Lâm Đông cắn chặt răng, không biết phải nói gì, dù sao Lưu Lập cũng là người tàn nhẫn.

Cuối cùng, anh ta đành cúi đầu đi ra ngoài.

Đương nhiên nhóm Khương Nhiên Nhiên và Hứa Hinh bị mấy tên bảo vệ khống chế.

Trong lúc Khương Nhiên Nhiên sợ phát khóc.

“Cậu Lưu đúng không, hãy nể mặt tôi mà tha cho họ đi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play