Lúc này, Đinh Hạo lái chiếc xe du lịch sang trọng hơn chở đám Trần Lâm đi tới Thấy ở đây có nhiều người vây quanh, lại thấy đám Vương Lượng liền biết đã xảy ra chuyện, vội vàng chen vào trong.
Vừa nhìn Đinh Hạo đã cảm thấy như có người đốt pháo kép trong đầu mình, suýt thì nổ tung! Mẹ kiếp! “Ai làm đây?”
Đinh Hạo tái mét mặt mày.
“Cậu Đinh, là cậu ta đâm vào, cậu ta lái xe”
‘Vương Lượng vội chỉ vào Dương Huy.
Sau khi đám Lý Mỹ tỉnh táo lại, lập tức đứng sang phía Vương Lượng Đúng vậy, hiện giờ có ai không sợ bị liên lụy, phái chịu trách nhiệm đâu.
Số tiền lên tới hàng triệu đó! Đúng là Dương Huy đã gây họa vì hành động theo cảm tính, mặc dù anh ấy bị ‘Vương Lượng chỉnh nhưng bây giờ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cắn răng chịu đựng, Dù sao cũng là anh ấy đâm vào.
Ôi trời! Cậu cậu cậu… Tôi phục cậu rồi đó, sao con gái tôi lại có người bạn trai như cậu chứ!”
Mẹ Từ Hà đã bực bội cả một ngày, lúc này nỗi bực bội hóa thành hai dòng nước mắt tuôn rơi “Trước tiên đừng quan tâm nhiều như vậy.
Cậu có quen biết ai kia, mau liên lạc với người ta hoặc gọi cho người thân của cậu đến đây nhanh lên!”
Trần Lâm hờ hững lên tiếng.
“Cậu ta làm gì quen biết ai, nếu Vương Lượng gặp phải chuyện này thì nói không chừng có thể xoa dịu tình hình, dù sao Vương Lượng quen biết rộng, chuyện này lại xảy ra trên địa bàn của người anh em là cậu Đỉnh.
Còn cậu ta ấy, chắc chắn là xong đời rồi.
Hơn nữa, cậu Đinh không thân với cậu ta, không thể đắc tội với chủ của những chiếc xe này vì cậu ta được!”
Không đợi Dương Huy lên tiếng Mẹ của Lý Mỹ đã vội cướp lời Dũ sao cũng là người trưởng thành tịnh ranh.
Rõ ràng là câu nói này đã đẩy Đinh Hạo và Vương Lượng sang một bên để bọn họ không cần lo mấy chuyện không liên quan đến mình, tránh rước lấy phiên phức! “Haiz, cậu không có bạn bè ở Kim Lăng sao?”
Lúc này, một cô gái khác nói.
Dương Huy đỏ mặt đáp: “Tất nhiên là có, Trần Hạo và Lý Duệ đều là bạn của tôi! “Ôi chao, chúng tôi không nói tới bạn bè kiểu này mà muốn hồi cậu không có người bạn nào có quyền có tiền sao?”
Bạn cùng phòng cúa Lý Mỹ cạn lời luôn.
“Được rồi, đừng nói nữa, bây giờ bạn bè gì cũng võ ích thôi! Lần này tên nhãi này gây họa lớn rồi!”
Đỉnh Hạo nhíu mày nói “Hả? Họa lớn gì cơ?”
Mọi người hoảng sợ hỏi.
*Mọi người có biết những chiếc xe này của ai không?”
Đinh Hạo hít sâu một hơi.
“Của ai?”
Đây là xe của bảy cậu chủ nhà giàu, đám cậu Bạch cậu Hoàng, cậu Chu đó”
Đình Hạo hơi sợ hãi.
“Đinh Hạo, ý cậu là cậu Bạch Bạch Tiểu Phi, cậu Hoàng Hoàng Vĩnh Hào và cậu ‘Chu Chu Trạch của thành phố Dục Cảng sao? Không trùng hợp đến vậy chứ!”
Mấy ngày nay Lý Thi Hàm đi theo Định Hạo đã mở mang hiểu biết, cho nên lúc này cô ta sợ hãi hỏi.
Đinh Hạo nhầm nghiền mắt, gật đầu nặng nề: “Chính là bọn họ!”
“Vậy phải làm sao đây!”
Nghe vậy, Lý Duệ cũng luống cuống.
Mấy cậu ấm này còn ghê gớm hơn cậu chủ Thẩm đó.
“Theo tôi thì Dương Huy, cậu mau quỳ trước mấy chiếc xe này đi, biết đầu mấy cậu chú sẽ tha cho cậu cũng không chừng.
Cậu đắc tội bọn họ không đơn giản như vụ va chạm của Lý Việt lúc nấy đâu”
Sau khi nghe Lý Mỹ giải thích, mẹ cô ta bỗng trợn mắt, hoảng sợ nói “Hơn nữa, Dương Huy à, cậu đâm vào xe người ta, lát nữa phải thẳng thắn thừa nhận, đừng nói chúng tôi ngồi trên xe của cậu, chúng tôi không gánh vác cùng cậu đầu!”
Mẹ Lý Mỹ nói tiếp.
Mà lúc này.
“Mọi người mau nhìn kìa, đám cậu Hoàng cậu Bạch tới rồi Không biết ai hô lên, đám đông lập tức mở ra một lối đi Cậu Hoàng dẫn theo một đám người có vẻ giàu có đi tới.
“Đệch, kẻ nào gây ra?”
Hoàng Vĩnh Hào ném kính, lạnh lùng hỏi.
Đám Bạch Tiểu Phi cũng dẫn theo một nhóm người vây quanh.
“Xin lỗi, là tôi đâm vào.”
Dương Huy sợ hãi, cúi người trả lời “Vậy cậu nói xem phải giải quyết chuyện này thế nào đây? Người đâu, gọi điện.
bảo tiệm 4S lập tức cho người đến giám định thiệt hại cho tôi!”
“Còn nữa, nhóm người đi cùng cậu không ai được rời khỏi đây!”
Hoàng Vĩnh Hào ra lệnh.
‘Vệ sĩ mặc áo đen nhận lệnh đi gọi điện thoại, đồng thời một nhóm người bao vây đám Lý Mỹ lại.
Ôi trời, thôi xong, lần này Dương Huy không chỉ đâm vào xe người ta còn đắc tội cậu Hoàng này, ngay cả chúng ta cũng không tha!”
“Đúng vậy, cậu ta đúng là có mắt như mù, thà rằng đâm thẳng vào đâu đó còn hơn phải bồi thường nhiều tiền như vậy đúng không? Bây giờ thì hay rồi, chẳng những đâm vào xe của đám cậu ấm nhà giàu mà còn liên lụy tới chúng tai”
“Phải đó, quan trọng là làm mất thời gian vui chơi ngắm cảnh của các cậu ấm nhà giàu này!”
Hai người bạn cùng phòng của Lý Mỹ căng thẳng hùa theo.
Mà Lý Mỹ và Vương Lượng nghe ra ý của cậu Hoàng, hình như mình cũng không thể rời đi, ngồi xe của Dương Huy đều gặp chuyện.
Bọn họ căng thẳng nhìn Đinh Hạo cầu cứu.
Đính Hạo hiểu ý, lập tức đi tới trước mặt cậu Hoàng, cung kính nói: “Thưa các cậu chủ, tôi là Định Hạo ở núi Vân Mộng, trước đó tôi từng gặp cậu Bạch một lần, ha ha!”
Hoàng Vĩnh Hào nhìn Bạch Tiểu Phi Bạch Tiểu Phi đang nói chuyện với Hoàng Vĩnh Hào.
Hoàng Vĩnh Hào lập tức gật đầu mỉm cười: ‘Được rồi, Đinh Hạo, cậu muốn nói gì?”
“Cậu Hoàng, là thế này, tôi có mấy người bạn ngồi trên chiếc xe này, cậu có thể nể mặt tôi không? Bởi vì chuyện này không liên quan tới bọn họ!”
*Đệch! Nể mặt cậu cái rắm! Cút ngay cho tôi, nếu cậu ngồi trên chiếc xe này thì ông đây cũng nể tình núi Vân Mộng mà tha cho cậu.
Nếu không phải chuyện của cậu thì đừng có làm ra vẻ trước mặt tôi!”
Hoàng Vĩnh Hạo chẳng nể nang ai! ‘Thẳng thừng mắng cho Đinh Hạo đó mặt tía tai Đinh Hạo không dám thở mạnh, đành phải kéo đám Trần Lâm đang hậm hực tránh sang một bên.
Thấy cậu Đinh ra mặt cũng vô ích, đám Vương Lượng bỗng cám thấy trái tim lạnh lẽo.
Đặc biệt là mẹ cúa Lý Mỹ hận không thể tát Dương Huy.
“Tôi thấy đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa, bỏ qua chuyện này.
Lúc này, đột nhiên một giọng nói vang lên khiến cho biển người bỗng trở nên yên tĩnh như chết.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía phát ra ám thanh, là một chàng trai.
‘Đệch, cứ bó qua đi? ‘Chán sống hả? ‘Đúng vậy, tên này ăn no rửng mỡ à? Cậu ta tưởng minh là aï? Mọi người thầm kinh hãi.
Không sai, chàng trai này là Trần Hạo.
Anh vừa dứt lời, ngay cá Trần Lâm và Lý Thi Hàm vừa ý Trần Hạo cũng bất giác nhìn anh, khẽ lắc đầu.
“Trần Hạo, cậu nói vớ vẩn gì thế”
Mẹ của Lý Mỹ mắng ngay.
Trần Hạo vốn định đợi chủ xe đến rồi tự bỏ tiền ra giải quyết chuyện này.
Nhưng vừa nghe xe là của đám Hoàng Vĩnh Hào.
Trần Hạo lại rối rắm.
Đợi lát nữa bọn họ tới, nếu minh không giải vây thì Dương Huy sẽ bị bọn họ dạy dỗ thê thảm luôn.
Còn nếu mình giải vây thì sẽ bại lộ thân phận.
Nhưng trong tình huống này, mình muốn lặng lẽ giúp đỡ là chuyện không thể nào.
Haiz, nếu bại lộ thì bại lộ thôi, chẳng còn cách nào khác! VI vậy Trần Hạo đứng ra…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT