“Hả? Bộ quần áo này, chẳng phải em mua cho Trần Hạo hay sao?”
Hàn Tư Dư chợt nghỉ ngờ nói ‘Chẳng phái đây là bộ vest mà chiều nay cô ta đã mua cho Trần Hạo ở khu thương mại hay sao.
“Tư Dư, em có chắc không?”
Mạnh Thái Như kinh hãi Lấy sang xem, đúng là bộ vest của Trần Hạo.
Tại sao lại thế? Tại sao quần áo của Trần Hạo lại xuất hiện trên xe Maybach? Mấy cô gái cũng nghỉ ngờ, mọi người đều trợn mắt nhìn về phía Bạch Lang đang lái xe.
Mà giờ phút này Bạch Lang cũng cực kỹ ngạc nhiên.
Theo lời dặn của cậu Trần, tuyệt đối không được để lộ danh tính của anh.
Nhưng bây giờ khó xử quá.
“Đây là vest của tôi, bình thường hay để trên xe!”
Bạch Lang nói dối.
Hàn Tư Dư và Mạnh Thái Như nhìn nhau, chắc chắn họ sẽ không tin, bộ vest này cũng chỉ năm sáu trăm, cả người Trần Hạo tính từ đầu đến chân chỉ khoảng một hai nghìn.
Mà vest trên người Bạch Lang, rõ ràng ít nhất cũng phải hai ba mươi nghìn.
Mẹ ơi! Chẳng lẽ Trần Hạo đã từng ngồi trên chiếc xe này rồi? Bất ngờ bất ngờ, cực kỳ bất ngờ! “Của tôi thật mà, bình thường tôi ăn mặc khá tùy tiện!”
Bạch Lang thấy các cô không tin nên vội nói thêm.
Biểu hiện nói dối chột dạ này, sao người tỉnh tường như Mạnh Thái Như lại không nhận ra được.
Sau đó, Hàn Tư Dư không hề tin nên thò tay vào trong quần áo, lấy di đông, đang cộm dưới mông mình ra.
Vừa nhìn, càng kinh ngạc hơn.
“Đây chẳng phải là điện thoại của Trần Hạo hả?”
Tay Hàn Tư Dư hơi run rẩy.
“Em xem thú!”
Đỗ Vũ giựt điện thoại, đúng là của cậu tai Bạch Lang thầm nghĩ, có thể ban nãy cậu Trần hơi bối rối nên để quên áo khoác và di động trên xe không mang theo.
Nhưng Bạch Lang cũng là người thông minh, cho dù sau đó mấy cô gái này có.
hỏi thế nào, anh ấy cũng im lãng không nói g.
Cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ đưa các cô về trường thì đạp ga chạy ngay.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy giáo viên hướng dẫn? Quần áo và di động Trần Hạo đều ở trên xe, điều này chứng tỏ rằng Trần Hạo đã từng đi trên chiếc xe này, hơn nữa, cậu ta là người đầu tiên biết tin chúng ta xáy ra chuyện, chẳng lẽ, Trần Hạo đã cứu chúng ta?”
Đỗ Vũ sốt ruột phát khóc.
Đúng vậy, người mà bạn luôn giấm đạp, có một ngày lại giỏi giang và cử hơn bạn rất nhiều, sao lại không đau lòng được chứ.
Mặt Hàn Tư Dư cũng hơi xanh.
Nếu là thế thật, vậy Trần Hạo sẽ là ai đây? Chẳng lẽ là cậu Trần? Là anh Bình Phàm? “Được tồi được rồi! Đừng đoán già đoán non nữa, mọi người cứ bình tĩnh! Có thể là quần áo và di động này là của Trần Hạo, cũng có thế là không phải, có một giả thiết khác nữa là không chừng Trần Hạo đi xe cảnh sát đến cứu chúng ta nhưng mà, chắc chẵn cảnh sát phải tiến hành bảo mật danh tính của người báo án nên cậu ta mới không lộ mặt với chúng ta, đưa Trần Hạo về trước? Có phái có thể giải thích như vậy không?”
Mạnh Thái Như khá trưởng thành nên trong phút chốc có thể giải thích vấn đề khó nhân ngay.
‘Cảnh tượng này, nói thật lòng, rất giống như cảnh tượng lần trước lúc cô ta xảy ta chuyện Nếu sốt ruột thì phải là Mạnh Thái Như sốt ruột mới đúng.
Bởi vì lần trước, Trần Hạo mượn sạc dự phòng của mình để quên trên chiếc.
Rolls-Royce, bây giờ quần áo và điện thoại lại để trên Maybach, chẳng lẽ là trùng hợp thật sao? Hơn nữa hai lần xáy ra chuyện, Trần Hạo đều là người đầu tiên biết tin.
‘Cho nên, bây giờ Mạnh Thái Như cũng không dám gộp hai chuyện lại.
“Được rồi, chỉ bằng thế này đi, chúng ta đích thân đến ký túc xá Trần Hạo hỏi rõ tốt cuộc chuyện hôm nay là sao, được không?”
Mạnh Thái Như lại nói.
Dạ dạ, nếu chúng ta đã có.
đó!”
Bỗng Đỗ Vũ tỉnh táo lại.
đông thì gọi điện thoại cho Trần Hạo cũng được.
Hàn Tư Dư bất đắc đĩ buông tay: “Cũng vô dụng thôi, ban nãy em đã thử rồi, điện thoại này đã hết pín tắt ngưồn! Nhưng mà, chúng ta có quần áo và di đông, sau khi tìm được Trần Hạo thì sự thật sẽ sáng tỏ!”
Ký túc xá nam.
Trần Hạo cới quần áo, mặc quần đùi, giờ đây mới vừa nâm xuống.
Một tiếng rầm, cửa ký túc xá bị đẩy ra.
‘AI”
Tiếng kêu thám thiết của Dương Huy vang lên, sau đó thấy Dương Huy đang dùng thau rửa mặt ngăn chính giữa “Cô hướng dẫn, Hàn Tư Dư, mọi người làm gì vậy?”
Dương Huy vội vã nói.
“Hừ, Trần Hạo, cậu đứng lên cho tôi!”
Đỗ Vũ thì xốc chăn Trần Hạo lên, không quan tâm Trần Hạo đang mặc gì, trực tiếp túm Trần Hạo dậy.
“Mọi người làm gì vậy?”
Trần Hạo che bộ phận quan trọng lại, sắp không còn gì để nói nữa.
Mấy cô gái này, đáng sợ quá đi.
‘Sau đó các cô không nói gl, Đỗ Vũ thì chạy thẳng đến giường Trần Hạo lật tung.
cả lên.
Mà nhóm Mạnh Thái Như và Hàn Tư Dư thì khoanh tay đứng nhìn.
“AI Cô và Tư Dư ơi, mọi người nhìn đi, quần áo và điện thoại ở đây này!”
‘Thoáng chốc Đô Vũ đã cầm vest và điện thoại của Trần Hạo sang.
Mọi người ngẩn người.
‘Xem ra là mình suy nghĩ lung tung rồi nhỉ? ‘Vốn dĩ không phái Trần Hạo! Nhưng mà, đúng là mọi người cũng được thở phào nhẹ nhõm, giống như mới được thả ra.
‘Đặc biệt là Mạnh Thái Như, cô ta còn cảm thấy hơi vui mừng, không phái anh là được.
Nhưng phút chốc đã bình tĩnh lại ngay, thấy tất cá nam sinh trong ký túc xá Trần Hạo đều đang nhìn mình ngạc nhiên.
Mạnh Thái Như hắng giọng rồi mới hói: “Trần Hạo, tôi hỏi cậu, sau khi cậu nhận được cuộc gọi xin giúp đỡ của Hiểu Nam, cậu đi đâu? Làm gì?”
“Lúc đó em sốt ruột muốn báo cánh sát, sau đó chị Hiểu Vân gửi tin nhắn ‘Wechat hỏi em Hiểu Nam đi đâu, tớ nói tin này cho chị ấy nghe, chị ấy sắp xếp người ngay! Mọi người không sao thì hay quát”
Trần Hạo cười cười.
“Mẹ nó, cô ơi cô nói đúng rồi đó, ban nãy chúng ta mất bình tĩnh quá, thậm chí em còn suy nghĩ lung tung nữa, xem ra là chị họ của Hiểu Nam đã cứu chúng.
tạt Đỗ Vũ phấn khích gào lên.
“Ây da, Trần Hạo, cậu đi ngủ không mặc áo ngủ hả, cút đi nhanh đi, chướng mắt Mia mai Trần Hạo xong, mấy cô gái mới hài lòng rời đi, Chỉ có Mã Hiểu Nam là chào Trần Hạo, nói hôm nay cô ấy chỉ thấy sợ hãi thôi, không bị thương ở đâu cả, hai cô gái khác thì đi thẳng một mạch.
Trần Hạo cười gượng, chuyện gì vậy nhỉ.
Cũng may mình phản ứng nhanh.
Nói thật lòng, toàn bộ quá trình cứu Mã Hiểu Nam, Trần Hạo cực kỳ sốt ruột lo lắng, lúc ngồi trong xe, anh đã cới áo khoác ra.
Hơn nữa lúc đó theo dõi camera thấy nhóm Mã Hiểu Nam xuống kịp thời Trần Hạo ôm máy tính giám sát vào trong xe.
Anh đã quên lấy áo khoác và điện thoại.
Vậy phải làm sao bây giờ? Trần Hạo thầm nghĩ chắc chẩn sẽ bị lộ thôi ‘Cũng may mình đã linh hoạt, mua những thứ nên mua, Trần Hạo chỉ có thể mong rắng điện thoại hãy nhanh chóng hết pin tắt nguồn đi, nếu không chỉ cần.
gọi một cuộc thôi là lộ hết.
Nhưng mà cãn cứ theo tình hình này, điện thoại của mình đã tắt nguồn rồi.
Hơn nữa ban nãy, Trần Hạo đã xóa số điện thoại cúa mình rồi, họ sẽ không liên lạc được.
Không có ý gì khác.
Mấy cô gái này, ngoại trừ Mã Hiểu Nam, từ này về sau Trần Hạo không muốn qua lại nhiều với những người còn lại.
Để lộ danh tính với các cô ấy làm gì? Đêm nay, xem như đã qua nguy hiểm.
‘Sang ngày hôm sau là thứ bảy cuối tuần.
Trần Hạo ôn lại bài học ở ký túc xá, khoảng mười giờ.
Mã Hiểu Nam gọi điện thoại đến.
‘Còn về sim điện thoại, đầu tiên là xóa số, sau đó nhờ Lý Chấn Quốc giúp đỡ, dùng danh tính của mình chứng minh số cũ rồi cấp lại, không phải là chuyện gì khó khăn.
‘Sáng sớm hôm nay Trần Hạo đã đến phố thương mại cầm sim về.
“Trần Hạo, hôm nay chị họ của tớ đến, chị ấy đặt nhà hàng ở gần trường chúng ta, cậu là ân nhân của tớ mà nên cậu nhanh chóng sang đây đi! Ha hai Tiện thể xem thử chị tớ có thể sắp xếp cho cậu một công việc hay không! Còn nhóm.
Dương Huy nữa, cậu kêu mọi người đi chung luôn nha…”
“Tớ không đi đâu, hơn nữa tớ cũng đâu giúp gì được cho cậu?”
Trần Hạo cười gượng.
“Tới nhanh! Nếu không tớ sẽ đến ký túc xá gọi cậu đó! Hơn nữa, chị họ tớ nói, dù sao cũng phải cảm ơn cậu!”
“Vậy… Được thôi, chúng tớ sẽ sang ngay!”
Trần Hạo không nhập nhâng nữa, thật ra đúng là anh cũng đã giúp đỡ mà, ăn một bữa cơm thì có làm sao đâu.
‘Chú yếu là không muốn gặp cô chị họ của Mã Hiểu Nam.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT