Trần Hạo vô tình quét tới chãn cô gái kia Cô ấy mang một đôi giày trắng, đôi chân trắng đang đung đưa trong lúc thả hồn nghe chuyện Vương Dương mua xe.

Cô ấy đang vô cùng chăm chú, Không ngờ cây chổi bẩn thiu quét trúng đôi giày của cô ấy, làm nó dơ một mảng.

Cô ấy kinh sợ té lên.

Tiếng ré đó đương nhiên đã làm Vương Dương và Giang Vĩ Vi đều cùng chú ý tới.

“Đồng Hân, chuyện gì vậy?”

Giang Vi Vi vội vã chạy tới hỏi han.

‘Vương Dương hối hả sải bước đi đến.

“Không sao không sao!”

Tô Đồng Hân vén tóc, hơi khom người lấy khăn ướt ra lau vệt bẩn đi.

Nhưng càng lau càng bẩn.

Bản thân Tô Đồng Hân là người ưa sạch sẽ nên cau mày có phần không vui.

“Trần Hạo, có phải cậu làm bẩn giày của Đồng Hân không?”

Giang Vi Vi lập tức trừng Trần Hạo một cái.

Bộ dạng trông rất hung hãng.

Mặt Vương Dương trông càng bực bội: “Má nói Đồ nghèo kiết xác kia.

Mày biết đôi giày của Đồng Hân đáng giá bao nhiêu không hả? Bán mày đi cũng không đền nổi đâu!”

Nói chưa dứt lời đã xông đến túm cổ áo.

Trần Hạo.

“Không sao! Không phải cậu ấy!”

Thấy Vương Dương sắp đánh người đến nơi, Tô Đồng Hân vội vàng đứng ra can ngăn.

Thật ra từ lâu, Tô Đồng Hân đã chú ý đến Trần Hạo, cho rằng anh có chút khác người.

Có thể thấy anh hẳn là rất nghèo.

Thế nên mới bị bọn Vương Dương ức hiếp.

Thế nhưng Tô Đồng Hân không thấy một chút tự tí vì hoàn cảnh nghèo khổ nào trong mắt người này, ngược lại còn rất thản nhiên.

Đặc biệt hơn, Trần Hạo còn có một khuôn.

mặt thanh thoát, chân thành.

Đồng Hân muốn tức giận cũng không.

được.

Cho nên, thấy Trần Hạo sắp bị đánh, Tô Đồng Hân liền vội vã đứng ra can ngăn.

“Đồng Hân, không cần lo.

Ít ra tớ phải bắt tên nghèo kiết xác này đền đôi giày cho cậu”

Vương Dương hung hãng nói Mặc dù Tô Đồng Hân không học khoa ngôn ngữ Trung mà là khoa phát thanh viên bên.

cạnh, nhưng cô ấy và Giang Vi Vị là bạn từ.

tấm bé.

Hôm nay chủ yếu là đến đây chơi.

Vương Dương thích Giang Vi Ví, nhưng so.

ra càng thích bạn thân của cô ta là Tô Đồng Hân hơn, “Không cần đâu.

Thật đó.

Tớ về kí túc đổi đôi khác là được”

Tô Đồng Hán vội vàng nói, còn khẽ gật đầu với Trần Hạo.

“Coi như tên nhóc nhà cậu may mắn!”

Hôm nay Vương Dương trước mặt hai người đẹp biểu hiện không tồi.

Hân nhìn Tô Đồng Hân đang định rời đi, nói “Đúng rồi Đồng Hân, đợi cậu thay giày xong chúng ta đi chơi đi.

Mấy ngày nay mọi người đều luyện tập cực khổ rồi.

Hôm nay tôi mời, nhà hàng Charm Orchard.”

“Wowl Charm Orchard à? Nghe nói bít tết và salad hoa quả ở đó ngon dữ lầm.

Nhưng mà rất đắt đó”

“Anh Dương, chúng em cũng muốn đi”

‘Vừa nghe đến Charm Orchard, đám nữ sinh xinh đẹp đều nhất loạt hoan hô.

“Được!”

Vương Dương võ tay.

Giang Vi Vi nắm lấy cánh tay Tô Đồng Hân cười cười: “Đồng Hân, bọn tớ đợi cậu dưới lầu nha”

Tô Đồng Hân trông có vẻ không muốn đi.

Nhưng mà ban nãy, Vương Dương vì mình mà xém đụng độ với Trần Hạo, thêm nữa những người khác đều rất hưởng ứng.

Nếu lúc này nói mình không muốn đi, nhất định sẽ làm những người khác mất hứng.

Thế nên Tô Đồng Hân gật gật đầu.

“Được, tớ đi lấy xe.

Đợi các cậu đó”

Âm mưu đã đạt được, Vương Dương liếc.

Trần Hạo một cái rồi hứng chí rời đi: Giang Ví Vi lúc này mới lườm lườm Trần Hạo: “Trần Hạo, cậu nhìn gì mà nhìn? Thế nào? Không lẽ cậu tưởng cậu cũng được đi? Tôi nói cho cậu biết, chuyện tiền trợ cấp của cậu vẫn chưa xong đâu.

Cậu ở lại đây lo dọn dẹp sạch sẽ hội trường cho tôi, lát về tôi kiểm tra.

Nếu như dọn không sạch thì coi chừng đó, hứ!”

Mẹ nó! Trần Hạo đứng một bên hứng chịu sự châm chọc của Vương Dương rồi lại đến Giang Ví Vi.

Thật ra, bây giờ anh đang ôm một bụng tức giận.

Nhưng bây giờ mà anh trút giận thì ngoại trừ việc bị Vương Dương đánh cho nhừ tử, cũng chẳng được lợi lộc gì, Không phải hèn, mà là biết rõ sẽ bị ăn đập còn xông lên thì đúng là ngu ngốc.

“Đi thôi Đồng Hân, đi thử cảm giác ngồi xe A6 của Vương Dương đi”

Quãng lại cho Trần Hạo cái nhìn khinh thường, Giang Vi Vi kéo tay Đồng Hán rời đi Những người khác cũng lần lượt rời đi Một chiếc xe rõ ràng là không đủ.

Nhưng.

bọn họ đi như thế nào thì Trần Hạo không biết Trần Hạo vừa dọn dẹp đống lộn xộn bọn họ để lại vừa suy nghĩ.

Có nên mua cho mình một chiếc xe không.

nhí? Gứ trầm tư một hồi lâu như vậy.

Đợi Trần Hạo dọn đẹp xong rời khỏi thì đã là buổi trưa rồi.

Lúc này, chuông điện thoại của Trẩn Hạo reo lên.

Là cuộc gọi của trưởng kí túc Dương Huy.

“Lão Trần, xong việc chưa?”

Trần Hạo gật đầu: “Xong rồi”

“Má nó, Giang VI VI hống hách gì chứ, nếu cậu ta không giữ lời xin trợ cấp cho cật bọn tớ tính toán cả rồi, bọn tớ sẽ làm ầm lên để việc đến tai trưởng khoa luôn”

Trần Hạo bỗng thấy ấm lòng: “Không có gì đâu, ký túc xá trưởng”

“Đúng rồi lão Trần, nếu giờ cậu không bận gì thì trưa nay đi chơi với anh em đi!”

Đột nhiên Dương Huy lái sang chuyện khác, mấy chữ cuối còn nói rất nhỏ tiếng.

Giọng điệu có phần ngập ngừng.

Quá hiểu Dương Huy nên Trần Hạo mới nghe đã nhận ra.

‘Tên này bình thường ăn nói nhanh nhẹn dứt khoát.

Không biết sao lần này lại như vậy? “Có ai khác nữa đúng không?”

Trần Hạo nhịn không được, cười khổ nói.

“Bingo! Lão Trần, hôm qua trong sinh nhật của Mã Hiểu Nam, cậu có nhớ Từ Hà cùng phòng ký túc xá với Triệu Nhất Phàm ngồi bên cạnh cô ta không?”

Sinh nhật ngày hôm qua, bạn cùng phòng Triệu Nhất Phàm đều đến, ai nấy đều xinh đẹp.

Đối với Từ Hà, Trần Hạo có chút ấn tượng, tóc ngắn, trông dễ thương và đáng yêu.

Nhưng mà, cô ta cũng chẳng khác Triệu Nhất Phàm là bao.

Hôm qua cũng không ít lần coi thường Trần Hạo.

Nhưng mà cơ bản cũng không nói gì nhiều, cho người đối diện cảm giác trầm ổn.

“Biết! Mà sao? Cậu hẹn với cậu ấy rồi hả?”

Trần Hạo vẫn hơi ngạc nhiên.

“He he, hôm nay trên đường đến lớp tôi gặp cậu ấy.

Cậu ấy làm mất điện thoại ở quán ăn.

Tôi cùng cậu ấy quay lại tìm.

May mà tôi quen ông chủ quán ăn đó nên nhờ mở camera kiểm tra.

Kết quả là tìm lại được điện thoại rồi!”

“Đây đúng là định mệnh.

Thật ra hôm qua tôi cũng có liếc mắt đưa tình với cậu ấy mấy cái.

Cuối cùng tôi lấy hết dũng khí hỏi cậu ấy có muốn cùng ra ngoài ăn trưa không, cậu ấy liền đồng ý ngay”

Dương Huy hơi phấn khích.

Nói thật tình, nghe như vậy, Trần Hạo cảm thấy vui thay cho Dương Huy.

Nhưng vì mấy chuyện với Triệu Nhất Phàm nên anh không muốn tiếp xúc với bạn bè cô 1a, Chủ yếu là không chịu được ánh nhìn khinh khi của bọn họ.

“Vậy tốt quá.

Cậu đi đi, tôi không muốn đi làm kì đà cản mũi đâu.

Chúc cậu thành công!”

Trần Hạo cười nói “Đệch.

Cậu biến đi.

Cậu như vậy là không trọng nghĩa khí rồi.

Chúng ta đều phải đi.

Hơn nữa, Mã Hiểu Nam cũng đi, còn có một nhân vật vô cùng đặc biệt sẽ xuất hiện.

Hiểu Nam lần này thành tâm hòa giải cho.

các cậu, nếu cậu nắm bắt được cơ hội là có thể đổi đời đó!”

Dương Huy chắng qua cũng là suy nghĩ cho Trần Hạo mà thôi.

“Nhân vật vô cùng đặc biệt?”

Trần Hạo suy nghĩ một lúc rồi lập tức hiểu ra: “Đệch, không phải Triệu Nhất Phàm cũng đi đó chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play