*1902! Đúng là phòng này rồi!”

Từ Hà liếc qua số phòng liền đẩy cửa đi vào.

“Kiều Kiều! Chị em đến thăm cậu Nhất Phàm, Từ Hà, các chị đến rồi à!”

Lâm Kiều đang ngồi bóc chuối ăn, trông.

thấy Triệu Nhất Phàm và Từ Hà đến, gương mặt toát ra một nụ cười mừng rỡ.

Tiếp đó là màn hỏi han về tình hình sức khóa thế nào rồi các thứ các thứ.Cuối cùng là tra rõ đầu đuôi sự việc.

“Cái gì! Trần Hạo cứu em sao? Cậu ta ở đâu hả?”

Triệu Nhất Phàm đứng bật dậy, giọng cô ta cất cao the thé, làm cho mọi người đều giật nảy cả mình.

Muốn nói bây giờ người nào phản ứng mạnh nhất với cái tên Trần Hạo này, vậy chính là Triệu Nhất Phàm rồi.

Hôm qua lúc Triệu Nhất Phàm quay về kí túc xá, trong đầu không có gì về cậu Trần cả, cô ta chỉ mải mê suy nghĩ về Trần Hạo mà thôi.Cô ta không chỉ đau lòng mà còn sợ hãi nữa.

Nếu như Trần Hạo là cậu Trần thật, cô ta nên làm thế nào giờ? Nói thật, cô ta thật muốn bật dậy khói kí túc mà xông đến phòng của Trần Hạo ngay lập tức, sau đó cô ta muốn ôm lấy Trần Hạo nói một câu xin lỗi, xin cậu hãy làm lành với tớ, về sau tớ sẽ đối xứ tốt với cậu… Muốn bất chấp tất cả.

Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhỡ đâu Trần Hạo không phải cậu Trần thì sao? Bởi vì cậu Trần là một ẩn số với tất cá mọi người ở Kim Lãng này! Haiz, không muốn nhắc đến nữa! Nói chung, việc này khiến Triệu Nhất Phàm cảm thấy khó chịu băn khoăn chưa từng có.

Cho nên vừa nghe đến tên Trần Hạo, cô ta lập tức muốn gặp anh để hỏi rõ, dù sao thì trái qua chuyện lúc trước hai người đã không còn phương thức liên lạc của đối phương.

“Nhất Phàm, cậu không sao chứ? Sao lại phán ứng mạnh như vậy?”

Mọi người nghỉ ngờ nhìn cô ta.

“À à, tớ không sao, chỉ là lâu rồi không gặp lại tên khốn đó, nghe thấy tên cậu ta có phản ứng tức giận vậy thôi! Triệu Nhất Phàm qua loa lấy đại một lí do, người thông minh như cô ta sao có thể nói ra mọi chuyện ngày hôm qua cho được! “Hữ, tớ cũng vậy, Trần Hạo lại dám đối xử như vậy với cậu, tức chết đi được!”

Từ Hà cũng nói thêm vào.

“Này này này, các cậu đang nói về chuyện gì vậy? Tớ nghe không hiểu gì hết, Trần Hạo sao lại là tên khốn cơ?”

Lâm Kiều không hiểu gì cả.

“Kiều Kiều là thật hay giá đấy, em mất trí nhớ hả?”

Mấy người Từ Hà lo lắng hỏi han.

Sau đó kể hết tất cá những chuyện đã xảy ra trước đó cho Lâm Kiều nghe lại một lần.

“Hải Em không tin, em không tin Trần Hạo sẽ ở bên người khác đâu!”

Lâm Kiều lắc đầu nguầy nguậy.

Triệu Nhất Phàm còn hói Lâm Kiều có còn nhớ Tô Kiệt hay không, Lâm Kiều càng lắc đầu mạnh hơn.

Hơn nữa không biết vì sao, vừa nghe đến cái tên Tö Kiệt cô ta liền cảm thấy.

chán ghét.

‘Càng kì lạ là, giống như có một bản thân khác từ trong tiềm thức đang nói với mình, Trần Hạo mới là chàng trai mà cô ta phải theo đuổi.

Thật kì lạ Thấy dáng vẻ không muốn nghe thêm chuyện lúc trước của Lâm Kiều, mọi người cũng dừng chủ đề trò chuyện này lại.

Về phần Triệu Nhất Phàm, cô ta là một người phụ nữ thông minh, cô ta nhìn ra được, Lâm Kiều bây giờ hình như rất có cảm tình với Trần Hạo.

Bởi vì cô ta cứ vài ba câu lại nhắc đến Trần Hạo, còn hỏi mọi người có phát hiện, thật ra Trần Hạo cũng rất đẹp trai không… Triệu Nhất Phàm lại có cảm giác ghen tuông.

Giống như là bạn ở trước mặt tất cá mọi người khen người yêu của mình thật là đẹp trai, còn muốn ở cùng với anh ấy.

Nhưng mà sự thật đáng buồn là Trần Hạo giờ không còn là bạn trai của cô ta nữa tồi.

“Trời ạ, sao Trần Hạo còn chưa về nữa, tớ bảo anh ta đi mua táo cho tớ, đáng lẽ giờ này nên về rồi chứ?”

Lúc này Lâm Kiều lại muốn nhìn thấy Trần Hạo, liền lấy điện thoại ra gọi cho anh.

Kết quả là Trần Hạo tắt máy luôn rồi Cái gì vậy trời? Chắc chẩn có chuyện gì đó rồi! Bởi điện thoại di động cúa Trần Hạo đã rơi xuống đất vỡ tan tành rồi.

(Quay ngược lại Trần Hạo của ba giây trước.

Anh vừa đi xuống tầng liền đi thẳng tới sạp bán hoa quả.

Mua một ít táo, đang định rút điện thoại ra quét mã QR trả tiền.

Bồng nhiên, người phụ nữ đứng bên cạnh không cẩn thận mà va phái cánh tay của Trần Hạo.

Tay không cầm chắc, cạch một tiếng, chiếc điện thoại rơi xuống hỏng luôn! Chiếc điện thoại này Trần Hạo đã dùng được ba năm rồi, vẫn không nỡ đổi nó.

Lúc này Trần Hạo ngẩn ra một lúc, sau đó cúi người nhật lên.

“Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi nha, tôi không cố ý đâu, để tôi đền cho cậu một chiếc khác được không?”

Người phụ nữ đó vội vàng nói xin lỗi.

Trần Hạo mỉm cười: ‘Không có gì không có gì,đế tôi mang đi sửa thử xem! Hả? Nhìn thấy người phụ nữ ở đối diện, Trần Hạo ngẩn người.

Người phụ nữ kia cũng sững sờ mất một hồi Chương 150 Chú là người anh hùng “Là chị?”

“Hóa ra là em àI”

Hai người đồng thời vui mừng nói.

Người phụ nữ đứng trước mặt anh trên dưới ba mươi tuổi, ăn mặc rất có phong cách, tóc dài xõa vai, làn da trằng muốt, vóc dáng nhỏ xinh, khuôn mặt tỉnh tế.

Là kiểu người đi trên đường có tỷ lệ người ngoái đầu nhìn lại là hai trăm phần trăm.

Bên cạnh cô ấy còn có một bé gái tầm bốn năm tuổi, buộc kiểu tóc na tra hai bên, Hai người chính là cô bé mà Trần Hạo đã cứu ở tiệm trà sữa cạnh dòng sông đó, và mẹ của cô bé.

Lần trước anh cùng đi mua trà sữa với Tô Đồng Hân, sau đó kêu cứu liền nhanh chóng lao tới trợ giúp, kết quả lại tạo cơ h bắt cóc Tô Đồng Hân đi mất! he thấy tiếng ho Ninh Phàm Trần Hạo nhớ tất rõ ràng.

*A, là chú anh hùng nè mẹ! Mẹ ơi, mẹ vẫn luôn khen chú ấy với con mài”

Cô nhóc con khúc khích nói cười ‘Còn tự chạy lại kéo lấy tay của Trần Hạo.

Trần Hạo nhìn thấy cô bé con cũng rất có cảm giác thân thiết, bẹo bẹo khuôn mặt tròn xoe của cô bé.

“Chàng trai, chúng ta thật có duyên đó, lần trước em cứu Manh Manh, chị vẫn luôn đi tìm em, muốn được một lần đến cảm ơn em tử tế, nhưng em lại như bốc hơi vậy, không ngờ hôm nay chúng ta lại chạm mặt ở đây!”

Người phụ nữ nhìn Trần Hạo cười thân mật.

Nói thật thì phụ nữ chính là như vậy, vào lúc khó khăn nếu có ai đưa tay giúp đỡ họ, họ sẽ nhớ ơn suốt đời.

Tình cảm bây giờ của người phụ nữ này với Trần Hạo chính là kiểu như vậy, sự xuất hiện của Trần Hạo đem lại cho cô ta cảm giác an toàn, cũng khiến cô ta cới mớ thân mật hơn.

“Ai gấp chuyện như vậy cũng đều làm thế thôi mà, chị đừng giữ trong lòng làm gl, cô bé tên là Manh Manh đúng không, Manh Manh không có việc gì thì tốt ”

Trần Hạo cười nói.

“Nói thì nói vậy, nhưng hai mẹ con chị vẫn muốn chính thức cám ơn em một lần.

Chị là Đường Uyển, con bé tên là Đường Manh Manh!”

Đường Uyển lấy tay vén sợi tóc cười dịu dàng “Em là Trần Hạo!”

“Trần Hạo, hôm nay em đừng từ chối nữa đấy, em có bận việc gì không? Không bận gì thì giờ cũng sắp đến bữa trưa rồi, chị mời em một bữa cơm được.

không?”

Vừa nhìn thì biết ngay Đường Uyển là kiểu phụ nữ đã lăn lộn trong xã hội nhiều rồi, từng cử động nhỏ đều đế lộ ra ý nhị thành thục.

“Chú Trần Hạo ơi, chú đồng ý đi mà, chúng ta về nhà cháu ăn cơm nhá? Cơm mẹ cháu nấu là số một đó, ấn ngon ơi là ngon luôn!”

Manh Manh lung lay cánh tay của Trần Hạo xin xỏ.

Thật lòng thì chuyện cũng không phức tạp gì, nhưng Trần Hạo không muốn đi cho lắm, anh cảm thấy mình cứu người là chuyện nên làm thôi, đâu cần mời cơm hay gì đâu.

Nhưng mà Manh Manh cũng nải nÍ anh đi như vậy.

Trần Hạo không nỡ để cô bé thất vọng, liền gật đầu đồng ý.

“Phải rồi chị Đường, em còn phải mua trái cây cho bạn học cùng trường nữa!”

Trần Hạo sực nhớ ra, còn có Lâm Kiều mà.

*A này, ông chủ ơi, trả tiền mật thôi! điện thoại của cháu rơi vỡ rồi, không quét mã được, chỉ đành Nói xong Trần Hạo sở túi quần, lúc này anh mới nhớ đến, đêm qua vi tức giận mà bó đi luôn, ví tiền, căn cước các thứ đều để quên trên chiếc Lamborghini rồi.

“Ông chủ, tổng cộng bao nhiêu tiền để tôi trả! Còn nữa, ông gọi người đưa đồ.

đến phòng bệnh giúp tôi, nói rắng bạn học của cô ấy đi ăn với một người bạn Tôi nhí ‘Đường Uyển cười nói: “Còn chuyện này nữa Trần Hạo, để chị đền cho cậu một chiếc điện thoại mới!”

Chương 150 Chú là người anh hùng Nói như vậy bởi vì Đường Uyển nhận ra Trần Hạo cũng không gấp gáp với chuyện trớ lại thăm người bạn trong phòng bệnh kia của anh lầm thì phái, chắc.

chắn là loại bạn bè thường thường thôi Liền thay Trần Hạo đưa ra quyết định luôn.

Hành động này của Đường Uyển rất hợp ý Trần Hạo.

Thật là không muốn nhìn thấy dáng vẻ nhõng nhẽo nững nịu của Lâm Kiều thêm nữa.

“Yeah, chú đồng ý đến nhà cháu ăn cơm rồi!”

Manh Manh kéo tay Trần Hạo nhảy nhót hoan hô.

Đối với người đã cứu tính mạng mình là Trần Hạo, Manh Manh có vẻ rất thân thiết.

Ngồi lên chiếc BMW 7 màu đỏ của Đường Uyển, Trần Hạo nhìn ngay thấy danh thiếp của chị được bày trong xe, không nhìn thì không biết, nhìn một cái đã bị dọa đến nhảy dựng.

Đường Uyển trẻ như vậy đã là Tổng Giám đốc của một công ty rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play