Đường Nhiên đi đến bên cạnh Trần Hạo, vừa nhìn bọn họ vừa tò mò hồi.
Đặc biệt là Đường Nhiên thấy Lâm Y Y xinh đẹp như vậy khiến cô ta có phần ghen tị trong lòng.
Nói chung là cám thấy không thoái mái.
Có điều câu hỏi này làm Trần Hạo khó xứ.
Anh không thể thắng thừng giới thiệu Lâm Y Y là bạn gái mình đúng không? Nhỡ đâu Đường Nhiên nói lại với Tô Đồng Hân thì phải làm sao? Chẳng phải là tự dưng gặp họa sao? “Sau này tôi sẽ nói với chị! Những người này đều là khách của tôi, chị sắp xếp người tiếp đãi đi!”
Trần Hạo cười nhạt.
“Vâng, thưa cậu Trần! Đường Nhiên gật đầu.
Mà một tiếng “cậu Trần”
khiến Lâm Hồng Hà ngu người luôn “GÌ cơ gì cơ? Cậu là cậu Trần? Cậu Trần ở phố Kim Lăng?”
Lâm Hồng Hà gần như gào lên.
“Đúng vậy! Cô hai, là tôi!”
Trần Hạo cảm thấy thú vị và nực cười.
ˆY Y,có thật không?”
Lâm Hồng Cúc cũng ngạc nhiên, cảm thấy mặt mình sắp sưng vù lên rồi Không ngờ một kẻ tầm thường bị chế giễu suốt đường đi lại là cậu Trần! Lâm Y Y nghiêm túc gật đầu Ba chị em họ cũng cám thấy kinh hãi.
Dễ nhận thấy các cô từng nghe danh cậu Trần vô số lần rồi.
Thật không ngờ người đó ở ngay trước mật mình.
Trong lòng bọn họ đều hối hận.
Lúc nãy bọn họ còn khoe khoang đủ kiếu trước mặt Trần Hạo, cuối cùng chẳng khác nào tên hề diễn kịch trước mặt người ta! Sau đó cực kỳ náo nhiệt Đề tải nói chuyện luôn xoay quanh Trần Hạo.
Hầu như anh nói gì bọn họ đều đáp “vâng vắng vâng”
Người nào người nấy cảm như hến.
Ha ha, Trần Hạo biết màn vá mặt này làm bọn họ mất hết thể diện.
Thôi cũng được, sau này đỡ bực minh.
“Cậu Trần, phòng ốc đã lắp đặt trang trí xong chưa? Xin hỏi bao giờ thì cậu dọn vào?”
Lúc sắp đi Đường Nhiên nhỏ giọng hỏi.
“Mấy ngày nữa.
Triệu Tử Hưng làm việc nhanh nhẹn thật đấy, bảo bảy ngày mà chí mất sáu ngày thôi!”
Trần Hạo trả lời, sau đó dẫn đám người Lâm Y Y xuống núi.
“Trần Hạo, cậu đang ở đâu? Tổi nay tớ muốn tới căn tin ăn cơm cùng cậu, tớ có chuyện muốn nói với cậu”
Bồng nhiên, Tô Đồng Hân gửi Wechat cho Trần Hạo.
Dọa anh sợ hết hồn, đồng thời có cảm giác chột dạ như làm việc xấu.
*Ừ ữ, tớ đang ở trường.
Được, tối nay tớ chờ cậu ở cấn tin!”
Trần Hạo cuống quít trả lời.
ˆY Y à, tôi có chút việc ở trường, phải về ngay, không đi cùng các cô họ được nữa.
Tối nay cô dẫn họ tới sơn trang suối nước nóng nhé!”
Trần Hạo lạnh nhạt nói “Ai da, Tiếu Hạo, cậu cứ đi làm việc của mình đi, không cần để ý tới chúng tôi đâu.
Chúng tôi lớn cá rồi, sao có thể để cậu bận tâm được chứ!”
Lâm Hồng Hà tươi cười “Đúng vậy Tiếu Hạo, cậu thấy rồi đó, thật sự là hôm nay chúng tôi đã làm phiền cậu.
Cô bảo này, chị em mấy đứa mau tạm biệt anh rể đi, anh rế của mấy đứa.
sắp đi t Lâm Hồng Cúc cũng cướp lời, lại còn khiển trách ba chị em đang lúng túng.
Anh rể, anh cử đi làm việc của minh đii”
Ba chị em đồng thanh nói, còn khẽ mỉm cười với Trần Hạo.
Nói thế nào nhỉ, bảo quyến rũ thì hơi quá, nhưng bảo không phải thỉ lúc này trong lòng ba chị em thật sự nảy sinh ý nghĩ hão huyền đối với Trần Hạo.
Bọn họ cám thấy Trần Hạo không chí tuấn tú mà bảy giờ, thoạt nhìn anh ăn mặc giản dị nhưng vẫn đẹp trai, nhìn kiểu gì cũng thấy anh còn đẹp hơn cả bạn trai của minh! Mr.
Trần Hạo không chịu nổi thái độ nhiệt tình này, bèn vội vàng rời đi.
Còn vấn đề anh có ghét bọn họ hay không? Cũng chưa tới mức đó, dù sao mình và Lâm Y Y cũng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi.
“Trời ơi Y Y, Trần Hạo chính là cậu Trần, vậy mà cháu không nói, hại cô suýt thì đắc tội cậu Trần như cô cả của cháu!”
Lâm Hồng Hà vừa vỗ tay vừa thốt lên đầy hào hứng.
Nghe vậy, Lâm Hồng Cúc không vui: “Hồng Hà, rõ ràng người nói năng độc địa là em, đắc tội với cậu Trần cũng là em, sao em lại bảo là chị? Không tin thì em hói con gái chị mà xem.
Trước đó mẹ nói chuyện với Trần Hạo rất uyển chuyển, còn dì hai của các con mới nói lời châm chọc có phải không?”
Lâm Hồng Cúc hỏi con gái.
Mấy cô con gái không biết trả lời thể nào cho phải.
May là cậu con rế Vương Bắng của bà ta hùa theo: “Chắc là không! Hi hi hi! Vả lại lúc nãy khi cậu Trần rời đi, thái độ rất tốt mà.
Chắc chân là cậu ấy không so.
đo với chúng ta đâu!”
Lâm Hồng Cúc nhìn Vương Hữu bằng ánh mắt ghét bó: ‘Xem cái nết của cậu kìal Tôi hỏi con gái tôi chứ có hỏi cậu đâu? Cậu có vài đồng tiền nát thỏi mà khoe khoang cái gì? Tướng tiểu nhân, lúc nào mới học được sự chín chắn chững chạc như Tiểu Hạo nhà người ta!”
‘Vương Bảng bị mắng, sác mật xanh mét.
Bạn trai của cô em họ thứ hai là Lý Phi chỉ bật cười.
“Cười? Cậu cười cái gì mà cười? Cậu tưởng mình cậu hay lắm chắc? Lúc nào.
cũng giá vờ thành thục, giá vờ thâm trầm.
Phải có tiền thì cậu mới giá vờ được.
chứ? Đúng là đồ vô dụng, sau này các cậu tránh xa con gái tôi ra”
Lâm Hồng Cúc nổi giận đùng đùng.
Đúng vậy, hôm nay, sau khi gặp cậu Trần – Trần Hạo, Lâm Hồng Cúc phát hiện hai cậu con rể tương lai của mình sao mà kém cỏi thế? Không kém cỏi thì tại sao nhìn kiếu gì cũng thấy không giống người như vậy! Lâm Hồng Hà chẳng quan tâm tới chị mình nữa.
Bà ta quay sang kéo tay Lâm Y Y: “Y Y à, sau này chúng ta sẽ thường xuyên qua lại! À đúng rồi, cô còn chưa tới sơn trang suối nước nóng bao giờ đâu.
Tiếu Hạo.
đã lên tiếng thì cháu dẫn bọn cô đi nhé!”
*Đúng vậy Y Y, dẫn bọn có đi!”
“Cháu không có tâm trạng, mọi người tự đi đi!”
Thế nhưng Lâm Y Y thờ ơ đáp.
Giọng nói hết sức lạnh nhạt.
Không phải Lâm Y Y nhảm vào hai có họ, mà thật sự là bây giờ cô ấy đang rối như tơ vò.
Bới vì lúc nãy Lâm Y Y ngồi cạnh Trần Hạo, lúc Trần Hạo nhận Wechat cô ấy tình cờ trông thấy.
Có một cô gái tên Tô Đồng Hân báo Trần Hạo đi ăn cơm cùng cô ta.
Sau đó Trần Hạo lừa cô ta rằng anh đang ở trường, sau đó vội vàng trở về.
Trần Hạo không dám nói với cô ta chuyện mình đang ở cùng một cô gái Hơn nữa nhận thấy Trần Hạo cực kỳ quan tâm cô ta! Điều này khiến trái tim Lâm Y Y như bị bóp chặt.
Nói thẳng ra thì tại sao mình lại ba lần bốn lượt nhờ Trần Hạo giúp đỡ? Mình thật sự cần Trần Hạo giúp đỡ ư? Hơn nữa, tìm người đóng giá bạn trai thì Lâm Y Y cô đây tìm ai chẳng được? Sao cứ phải tìm Trần Hạo? Gòn không phải vì tạo thêm nhiều cơ hội ở cùng Trần Hạo hay sao! Thế nhưng trong lòng Trần Hạo chỉ nghĩ đến cô gái tên Tỏ Đồng Hân kia, chỉ cần nhìn vẻ mật căng thẳng của anh khi nãy là biết! Vì vậy, bây giờ Lâm Y Y chẳng nghĩ được gì, cũng không muốn làm gì! Chỉ muốn lặng lẽ ở một mình.
Lại nói về Trần Hạo, anh đã về trường.
Còn xông thẳng đến cửa căn tin.
Sau khi tới nơi, anh nhắn tin Wechat cho Tô Đồng Hân: “Sao cậu vẫn chưa đến căn tin? Tớ đang chờ cậu ở cửa nè! Trần Hạo dùng chiêu thật giá lẫn lộn mà Mã Hiểu Nam và Dương Huy dạy cho, lấy tiến làm lùi “Ừừ, tớ đến ngay đây, khoa Phát thanh bọn tớ vừa tan họp.
Hi hì, xin lỗi vì đã để câu phải đợi nhé!”
Tô Đồng Hân áy náy.
Chiêu này thật hữu dụng! Trần Hạo nghĩ thầm.
“Này, các cậu đã nghe tin hôm nay có một bạn nữ suýt tự sát chưa?”
Lúc này, cuộc trò chuyện của mấy nữ sinh đi ngang qua bên cạnh lọt vào tai Trần Hạo..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT