"Tiểu Khả? Tiểu Khả!" Á Lệ hoảng hồn đỡ lấy Cố Tiểu Khả trong lòng, từ từ đặt Cố Tiểu Khả nằm xuống giường.
Cô cuống cuồng chân tay, thân mình lỡ va vào ly nước trên bàn, cốc nước rơi xuống tạo thành tiếng vỡ chói tai, những mảnh vụn văng tung tóe.
"Au!" Á Lệ trong lúc nhặt mảnh vỡ của ly nước vỡ, không cận thật bị mảnh vỡ cứa vào ngón tay, máu đỏ thẫm tuôn ra chảy xuống nền nhà.
Vừa tủi thân vừa bực bội, đủ loại cảm giác chèn ép khiến Á Lệ lén lút đưa tay lên lau nước mắt, sau khi dọn xong đống đổ vỡ, Á Lệ vội vàng đến bên giường Cố Tiểu Khả, đưa tay lên sờ trán cô rồi bất giác thu tay về ngay lập tức.
Nóng quá, trán Cố Tiểu Khả cứ như ấm nước nóng đang sôi vậy.
Từ lúc Cố Tiểu Khả gọi điện liên tục cho cô, sau đó gửi rất nhiều tin nhắn Á Lệ đều ngoài mặt không quan tâm nhưng trong lòng rất để ý. Một lúc sau thấy im bẵng, điện thoại không còn tăm hơi của Cố Tiểu Khả đâu khiến cô đứng ngồi không yên. Cơn tức giận theo đó mà biến mất, thay vào đó là sự lo lắng. Khi ở bệnh viện Á Lệ đã không kiềm chế được cảm xúc, chắc hẳn Cố Tiểu Khả phải buồn và tự đổ lỗi cho mình biết nhường nào. Với tình cảnh lúc đó cô tin chắc rằng Cố Tiểu Khả không nghe Trình Vương giải thích, nhất định hiện tại đang ở một mình khóc lóc.
Vội vàng qua nhà Cố Tiểu Khả cô mới phát hiện ra Cố Tiểu Khả có biểu hiện rất lạ. Dù cô có đẩy cửa đi vào trong nhà nhưng Cố Tiểu Khả cũng không phát hiện ra, nằm trên giường với thời tiết lạnh cóng nhưng cơ thể không ngừng đổ mồ hôi, miệng liên tục gọi Á Lệ khiến cô rất đau lòng.
Bây giờ đã là nửa đêm, bên ngoài muốn bắt một chiếc taxi cũng khó. Á Lệ tất bật đem một chậu nước nhỏ đến, vắt khăn lau qua người cho Cố Tiểu Khả, đắp miếng hạ sốt có sẵn trong tủ đồ y tế trong nhà.
"N...nước."
Á Lệ đang gật gù bên giường, thấy Cố Tiểu Khả tỉnh lại không khỏi rối rít. "Nước, đợi mình chút, có ngay."
Đỡ Cố Tiểu Khả ngồi dậy, Á Lệ đưa ly nước đến gần miệng cô. Uống nước xong Cố Tiểu Khả lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Mỗi lần Cố Tiểu Khả ốm đau vì không có người thân ở thành phố nên đều là một tay Á Lệ chăm sóc từ trước đến nay. Cố Tiểu Khả một khi ốm là mê man, chỉ ngủ là nhiều, có điều vì cô hay gặp ác mộng nên bên cạnh lúc nào cũng phải có người canh.
Hơn ba giờ sáng Á Lệ tỉnh dậy đưa tay lên sờ trán Cố Tiểu Khả, nhiệt độ vẫn không thuyên giảm đi là bao, dường như không tốt hơn. Cô định bụng đến sáng sẽ đưa Cố Tiểu Khả đi bệnh viện.
Á Lệ cũng không khác gì Cố Tiểu Khả, ở nơi này người cô hay dựa dẫm nhất chính là Ngô Chí Hào. Bây giờ hoàn cảnh khó khăn cô cũng không dám gọi hắn. Nhìn bạn thân mình như vậy, Á Lệ lại không nỡ lòng nào.
Cô lật tìm điện thoại của Cố Tiểu Khả, sạc pin rồi mở nguồn điện thoại, kiểm tra danh bạ.
Ba số liên lạc gần đây nhất của Cố Tiểu Khả chỉ có mẹ, Trình Vương và Á Lệ. Suy nghĩ thế nào đi chăng nữa Á Lệ cũng kiên quyết không gọi cho tên chết bằm Trình Vương. Thấy một số điện thoại lạ, cảm thấy yên tâm liền bấm gọi thử.
Bên kia là giọng nói mệt mỏi xen lẫn vui vẻ. Giống như không ngờ sẽ nhận được cuộc gọi này vậy.
"A...anh là ai?" Á Lệ hỏi.
Nghe thấy giọng lạ, Chương Hạo Hiên bèn hạ giọng. "Tôi là Chương Hạo Hiên, cô là ai, dùng điện thoại của Cố Tiểu Khả gọi tôi có việc gì?"
Á Lệ cảm thấy đã gọi đúng người liền hứng khởi hơn. Đã là giờ này mà còn nghe điện thoại, nhất định rất thích Cố Tiểu Khả.
"Tiểu khả ái nhà tôi ốm nặng. Tôi..." Chưa kịp nói hết câu Á Lệ đã bị Chương Hạo Hiên xen họng.
"Cái gì! Đợi chút, tôi tới ngay. Tút tút tút..."
Vậy đó. Hắn đã cúp máy!
Á Lệ để điện thoại về vị trí cũ, nhìn Cố Tiểu Khả.
Gần trưa hôm sau Cố Tiểu Khả mới tỉnh lại. Bệnh viện ngày mới lẽ ra phải náo nhiệt, nhưng chỗ ở của cô lại không. Phòng cô nằm chắc hẳn là phòng vip dành cho bệnh nhân giàu có.
Nằm giữa căn phòng ấm cúng, cách đó không xa là cửa sổ còn đang mở đón chào không khí tốt lành. Cố Tiểu Khả cứ di chuyển mắt mãi, cho đến khi nhìn thấy Trình Vương ngồi bên cạnh mình. Anh ngồi bên cạnh cô nhưng từ đầu đến giờ đều không lên tiếng.
"Em tỉnh lại rồi." Trình Vương cất giọng khàn đặc, tựa như khó khăn vô cùng.
Cố Tiểu Khả không nhìn anh, cô chuyển sang vị trí khác. Là Trình Vương đưa cô đến bệnh viện sao, trong giấc mơ của cô người bên cạnh cô là Á Lệ.
Trình Vương có chút xúc động khi thấy Cố Tiểu Khả tránh mình, anh tuy không vui nhưng cũng cố cười mà vươn tay tới chạm vào cô.
Cố Tiểu Khả rụt tay lại, cô khó khăn hé miệng, đôi mắt như vô hồn.
"Vương. Chúng ta chia tay đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT